Pháp Thân chớp động vài cái, liền nhảy vào trong tia sáng kia, chụp lấy Long Giác.
Tay kia mới vừa đưa ra, liền bị một cổ Long Uy tập kích, cả người hơi run lên, rụt trở về.
Trần Đoạn Thiên mượn cơ hội này vượt qua hắn, mừng như điên chụp vào Long Giác.
- Ha ha, còn nói cái gì Long duệ, bảo vật tự chọn chủ, ngươi chỉ là kẻ trộm!
Mới vừa nói xong, thanh quang hoảng hốt thoáng cái, hóa thành Kết Giới lực chấn ra, đánh vào trên tay Trần Đoạn Thiên, cả người hắn như bị điện giật, thân thể kịch liệt run rẩy, dưới kinh sợ vội vàng thu tay về, nhưng Kết Giới lực này tựa hồ không buông tha, tùy theo đánh văng ra.
Phanh!
Cả người Trần Đoạn Thiên bị chấn ra thanh quang, bay xa mấy trăm trượng, đã bị nội thương.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, các trưởng lão đang chuẩn bị lao xuống vội vàng dừng lại thân thể.
Khúc Hồng Nhan vẫn đắm chìm trong chuyện Lý Vân Tiêu biến mất, nhìn bảo vật thờ ơ, nhưng mà khuôn mặt đờ đẫn nhìn.
- Ha ha.
Xa Vưu cười ha hả, hướng Trần Đoạn Thiên lộ ra vẻ khinh bỉ, thân thể bắt đầu biến hóa, trong khoảnh khắc liền hóa thành hình rồng, đưa ra Ngũ Trảo thận trọng chộp tới.
Long Giác tựa hồ run nhẹ một cái, từng vòng thanh quang đẩy ra, từ trên Long Khu của Xa Vưu đảo qua.
Xa Vưu run run vài cái, liền ổn định lại, tiếp tục đưa tay về phía trước, rốt cục nắm Long Giác vào tay.
- Ha ha!
Xa Vưu kích động cười như điên, nhưng mới vừa cười vài tiếng, Long Giác liền bộc phát ra cường quang kịch liệt, làm người chói mắt.
Trong dãy núi giống như là sinh ra một vòng thái dương, chói mắt thấy không rõ cảnh tượng bên trong.
Lúc này Khúc Hồng Nhan mới hồi phục tinh thần lại, kinh nghi nhìn, Thần Thức lại bị lực lượng kia ngăn trở, không thể tra rõ tình hình cụ thể.
Cường quang giằng co một chén trà nhỏ thời gian, rốt cục mới dần dần yếu xuống.
Đợi lúc tất cả quang mang tan hết, chỉ thấy trung tâm dãy núi có một cái đại động, chính là chỗ Long Giác cắm vào, Thần Thức mọi người quét tới, trong động rỗng tuếch, không có thân ảnh của Xa Vưu.
- Cái này... Người đâu?
Tất cả mọi người ngạc nhiên, vừa rồi Lý Vân Tiêu biến mất, hiện tại lại biến mất một cái.
Trần Đoạn Thiên nhìn động trống không, khuôn mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Hồng Nhan cung chủ, mong ngươi cho ta một lời giải thích!
- Giải thích?
Khúc Hồng Nhan sửng sốt một chút, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc cười nhạo, vuốt mái tóc, lạnh nhạt nói:
- Thần Tiêu Cung tùy thời hoan nghênh các ngươi tới đòi giải thích.
Nói xong, cũng không quay đầu lại, liền hóa thành lưu quang bay đi, chỉ để lại người Đao Kiếm Tông hai mặt nhìn nhau.
Lý Vân Tiêu bị Vũ Quang Bàn bạo tạc cuốn sạch, trong nháy mắt liền ngã vào hư không, đồng thời trên Vũ Quang Bàn bạo ra Linh áp kinh khủng, đánh hắn trọng thương, phá vỡ Bất Diệt Kim Thân, hầu như ngất đi.
Trên người hắn đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, hóa thành Cửu Đỉnh chi chu, thu hắn vào bên trong.
Lý Vân Tiêu trọng thương, chỉ thấy Diệp Phàm đứng ở đầu thuyền.
- Ngươi xuất quan?
Lý Vân Tiêu hỏi.
Không có trả lời, Diệp Phàm đứng chắp tay, bất động thanh sắc.
Lý Vân Tiêu nhăn mi, chẳng biết trạng thái của hắn lúc này ra sao, nếu không đáp, liền không hỏi nhiều, trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên thuyền điều tức.
Không biết qua bao lâu, chậm rãi nhập định, tiến vào trạng thái vong ngã.
Cửu Đỉnh chi chu xuyên qua hồi lâu, cuối cùng lóe lên rồi biến mất, tiêu thất ở trong đêm tối vô tận.
Chẳng biết lúc nào, Lý Vân Tiêu từ trong trạng thái nhập định phục hồi tinh thần lại, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt đen kịt, nhưng cho mình một loại cảm giác cổ quái.
Nơi này cũng không phải vũ trụ hư vô, nhưng mênh mông vô bờ, mà bản thân vẫn như cũ ở trên Cửu Đỉnh chi chu, còn Diệp Phàm từ lâu không gặp.
Hắn đang do dự, Cửu Đỉnh chi chu trực tiếp hóa thành kim quang, lóe lên liền ẩn vào trong cơ thể hắn.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, phát hiện Diệp Phàm vẫn như cũ ở trong Giới Thần Bia bế quan, tựa hồ chưa từng động.
Hắn cũng không kịp để ý tới chuyện gì xảy ra, bắt đầu tỉ mỉ quan sát tình huống chung quanh.
- Nơi đây vẫn là Thiên Vũ giới sao, sao lại không cảm giác được quy tắc Giới Lực...
Trong lòng hắn cả