Lão giả một thân Hôi Bào, chòm râu trắng phau, nhưng sắc mặt hồng nhuận, nhãn quang lấp lánh hữu thần.
- Đại, đại nhân!
Phổ Lực vừa thấy lão giả, nhất thời sợ đến run run, vội vàng tiến lên bái kiến, quỳ xuống.
Lão giả vung tay lên, nhất thời một trận gió thổi qua, đem Phổ Lực nâng lên.
Đồng thời hai Ma Khí từ trên người hắn tuôn ra, thoáng cái đem Phổ A cùng Phổ Thúc bọc lại, cắt đứt quá trình Binh Giải của hai người, lẳng lặng lơ lửng trên không trung, được Ma Khí tẩm bổ.
Lão giả xuất hiện để cho tất cả Ma vật đều sợ hãi, bọn họ cho tới bây giờ chỉ biết ba vị Chưởng Khống Giả là tồn tại mạnh nhất Tam Thập Tam Thiên, chưa bao giờ biết còn có lão giả thần bí như vậy, ngay cả Phổ Lực đại nhân vừa thấy cũng phải quỳ xuống!
Những Ma vật kia đều ngẩn ở tại chỗ.
Ánh mắt Phổ Lực đảo qua, quát:
- Còn không mau tham kiến Tây Bối thượng nhân!
- Gặp qua Tây Bối thượng nhân!
Quần Ma ở dưới uy áp của Phổ Lực, vội vàng tiến lên bái kiến, trực tiếp quỵ thành một mảnh.
Lão giả đối với những tồn tại này ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ không thể vào pháp nhãn của hắn, ánh mắt quan sát mấy người Lý Vân Tiêu, cuối cùng rơi vào Tuần Thiên Đấu Ngưu, đồng tử co rụt lại, bắn ra tinh mang.
- Tuần Thiên Đấu Ngưu, vật ấy từ đâu mà đến?
Tây Bối thượng nhân một câu nói phá tên Tuần Thiên Đấu Ngưu, trong mắt nổi lên trận trận rung động, lóe ra tam sắc thần quang.
Booo!
Tuần Thiên Đấu Ngưu ngẩng đầu lên gọi một tiếng, thân thể cao lớn lung lay vài cái, trên dưới động đuôi.
Lý Vân Tiêu lấy làm kinh hãi, quay đầu lại nhìn Linh Mục Địch, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, trên gương mặt một mảnh băng lãnh, không có bất kỳ thần tình.
Nhưng Lý Vân Tiêu lại có thể thấy dưới băng lãnh, nội tâm Linh Mục Địch ba động, hắn nhắm mắt lại, là không muốn tiết lộ tâm tình của mình.
Lập tức đối với lai lịch của Tây Bối thượng nhân cũng có vài phần suy đoán, Lý Vân Tiêu nói:
- Các hạ nhận biết Tuần Thiên Đấu Ngưu này, lại ở trong Phong Ấn Chi Địa, chẳng lẽ cũng là di lão của Phong Ma chi chiến năm đó?
Thân thể Tây Bối thượng nhân khẽ run lên, ba động trong mắt tán đi, lại trong suốt như thế, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi biết Phong Ấn Chi Địa, lại tới nơi này, nói vậy chính là người hữu duyên trong tạo hóa. Hoàng Triêu Chung là ở trên người ngươi?
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, bản thân trước gõ chung đuổi Ma, chẳng lẽ chung bị người này nghe?
Hắn thấy Linh Mục Địch thủy chung nhắm chặt hai mắt, chẳng quan tâm, cũng không biết nội tâm nghĩ cái gì, người trước mắt này nếu là di lão của Phong Ma chi chiến, vậy là bạn không phải địch.
Lập tức thành thật nói:
- Phải.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, một mảnh kim quang bay ra, ở trên không hóa thành Hoàng Triêu Chung.
Đột nhiên kim quang trên Hoàng Triêu Chung đại thịnh, Phù Văn khắc trên vách chung sống lại, lăng không hiển hiện, nhiễu ở thân chung xoay tròn.
Lý Vân Tiêu thất kinh, chung này chẳng bao giờ có linh qua như vậy, sinh động hầu như siêu thoát khi ở trong tay hắn, hắn vội vàng vươn tay chộp tới chung.
Đang… một tiếng Cổ Chung tự động gõ, Âm Ba nhộn nhạo, để cho bàn tay của hắn bị kiềm hãm.
Sau đó Cổ Chung ở trên không trung lượn hai vòng, bay thẳng đến Tây Bối thượng nhân, rơi ở trong tay hắn.
Trong mắt Tây Bối thượng nhân chỉ còn hoài niệm cùng kích động, nhẹ nhàng vuốt ve thân chung.
Cổ Chung phát sinh nhảy nhót thanh minh, một mảnh vui mừng.
Lý Vân Tiêu nhăn mi, lập tức hiểu nguyên do trong đó, hiện nay trên đời đối với Hoàng Triêu Chung điều khiển có thể thắng hắn, chỉ có chủ nhân cũ của Cổ Chung!
- Nguyên lai đại nhân là chủ nhân của chung này!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ không bỏ, nhưng chung đã rơi vào trong tay đối phương, sợ là rất khó đoạt trở về. Hơn nữa Huyền Khí có linh, kí chủ chưa chết, rất khó bị người khác thu phục.
Hoàng Triêu Chung ở trong tay hắn cũng có một đoạn tuế nguyệt, nhưng thủy chung không thể hoàn toàn nắm trong tay.
Tây Bối thượng nhân vuốt ve chung một lúc, vẫn không thu hồi, nói:
- Ta đích xác là chủ nhân của chung này, nghĩ không ra cuộc đời này còn có ngày tái kiến, thật khiến cho người ta thổn