Lý Vân Tiêu cả kinh, trên người hắn có Đâu Suất Thiên Phong, có khả năng định trụ một phương không gian, lũ lụt tạm thời quyển bất động, nhưng mắt thấy Tuần Thiên Đấu Ngưu cùng Linh Mục Địch tiêu thất, hắn khẩn trương, vội vàng bấm niệm thần chú, dùng kiếm bổ ra một lối đi, phi thân xuống phía dưới.
- Không nên xuống phía dưới!
Tây Bối thượng nhân lạc giọng quát, hai mắt trợn to điên cuồng hét, nhưng Lý Vân Tiêu không để ý tới.
Tinh Thể Long Quy xoay người lại, hai mắt Xích Hồng nhìn chằm chằm Tây Bối thượng nhân, há mồm phun một cái, lại bắn ra vô số chỉ bạc, ở trong nước kích bắn đi, quấn lấy Tây Bối thượng nhân cùng Hoàng Triêu Chung, mạnh mẽ kéo xuống.
Tây Bối thượng nhân đầu đầy mồ hôi, liều mạng chống lại, nhưng thân thể vẫn chậm rãi chìm xuống, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Rốt cục "Rầm" một tiếng, toàn bộ thân thể bị đại dương mênh mông bao trùm, mất đi phòng ngự, lập tức rơi vào phía dưới.
Rầm rầm!
Lũ lụt khắp bầu trời gầm thét, từ từ gió yên sóng lặng.
Trong không gian mực nước không ngừng giảm xuống, toàn bộ chảy tới trong miệng Long Quy, rất nhanh thì khô cạn, ba mươi ba đạo trận quang lần thứ hai nổi lên.
Tinh Thể Long Quy chậm rãi bay trên không, liền biến mất.
Thời điểm xuất hiện lần nữa, bầu trời mờ tối, phía dưới là núi đồi đại lục vô tận, tĩnh mịch nặng nề, không có chút khí tức nào, có chỉ là âm phong trận trận.
Hai mắt Long Quy nhìn phía dưới, ở trên một tầng nham thạch, đám người Lý Vân Tiêu giật mình dòm ngó chung quanh.
Sắc mặt Tây Bối thượng nhân trắng bệch, có chút thất thần, lẩm bẩm nói:
- Xong, tận thế rồi...
Lý Vân Tiêu nói:
- Đây là đâu?
Tây Bối thượng nhân tựa hồ bị đả kích cực lớn, ở nơi đó không lên tiếng.
Phổ Lực nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Ở đây là nới Phổ đại nhân bị Phong Ấn, tầng thứ nhất Tam Thập Tam Thiên.
- Tầng thứ nhất!
Lý Vân Tiêu lấy làm kinh hãi, Thần Thức tản ra, phương viên mấy trăm dặm đều ở trong phạm vi cảm giác.
Ngoại trừ trận trận âm phong ra, trong đại địa ẩn chứa Ma Khí kinh khủng, ngay cả nham thạch cũng bị nhuộm thành đen kịt.
- Ha ha ha, nghĩ không ra chúng ta sẽ có một ngày gặp mặt? Tây Bối thượng nhân!
Đại địa run lên, Ma Khí kinh khủng từ trên mặt đất thẩm thấu ra, như Ma hải đem mọi người bao bọc.
Lý Vân Tiêu vội vàng bấm niệm thần chú, trên người hiện ra Ma Văn, tùy ý Ma Khí đập vào mặt, bị hắn thu nạp không ít.
Cái biến hóa này để cho Phổ Lực ngây ngẩn cả người, cổ quái nhìn hắn vài lần, im lặng không lên tiếng, nhưng mà trong mắt toát ra kinh khủng đối với Ma Chủ.
Số lớn Ma Khí hội tụ trên bầu trời, rất nhanh ngưng tụ ra một đạo nhân ảnh, vẻ mặt âm trầm.
Ma Chủ Phổ Pháp Tướng trang nghiêm, giống như Đế phân thân, nhưng có thêm một cổ khí tức thượng vị giả, như vạn linh thần phục dưới chân.
Phổ Lực không ngừng run rẩy, rốt cục quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất.
Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được ma lực áp chế, quyết ấn biến đổi, Ma Văn đầy người thối lui, đổi thành Bất Diệt Kim Thân, quang mang bắn ra bốn phía, gánh lấy uy áp.
- Hắc hắc.
Ánh mắt Phổ đảo qua, tựa hồ không nhận ra Lý Vân Tiêu, trực tiếp rơi vào Tây Bối thượng nhân nói:
- Tiểu tử ngươi ở bên ngoài co đầu rút cổ mười vạn năm, như cái xác không hồn ẩn núp, đổi lấy hôm nay bị phong ấn như ta, ha ha ha, thật thú vị?
Tây Bối thượng nhân tức đến cả người run run, chỉ vào Phổ giận dữ hét:
- Đều là ngươi, ngươi cái thứ không nói tín dụng! Không phải nói đồng loạt ra tay sao?
Phổ cười một tiếng, ha hả nói:
- Đồng loạt ra tay? Ta ra không được làm sao xuất thủ?
Sắc mặt Tây Bối thượng nhân nghẹn đến đỏ bừng, như huyết dịch cả người cũng xông lên, gầm rú nói:
- Hiện tại ta cũng xuống, ngươi đời này là không ra được!
Phổ cười to nói:
- Ha ha ha, ra không được liền ra không được, dù sao đợi mười vạn năm cũng quen. Nhưng ngươi, mười vạn năm qua đem bản thân Thi hóa, chống đỡ tuế nguyệt tập kích, hàng năm chỉ có một canh giờ sống lại, khổ cực sống đến bây giờ, kết quả lại như ta bị Phong Ấn, có thể cho ta biết cảm nghĩ của ngươi bây giờ không?
- Oa oa oa!
Tây Bối thượng nhân tức đến vành mắt