Thình thịch!
Không gian trực tiếp bị kích bạo, Tân Như Ngọc cách không xuất thủ, ngũ chỉ thành trảo, Lý Thuần Dương nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đối phương nắm trong tay, tùy ý vuốt ve.
Phốc! Khái, phốc!
Ngũ tạng lục phủ bị bắt bể tan tành, máu tươi phun ra, còn mang theo số lớn mảnh vỡ nội tạng.
- Cha!
- Lão gia tử!
Vài thanh âm kinh hoảng kêu lên, Lý Trường Phong cùng Tiêu Khinh Vương trong nháy mắt xuất thủ, đánh về phía Tân Như Ngọc.
- Thiết, con kiến hôi!
Tân Như Ngọc cực độ chẳng đáng, tay phải vung ra, giống như là phất tay áo, liền có một cổ cương khí đánh tới, đem hai người chấn ở trên vách tường, đánh ra đại điện.
Trong lòng Lý Thuần Dương hoảng hốt không ngớt, thực lực của Tân Như Ngọc đã cường đại đến trình độ bọn họ khó mà hiểu rõ, căn bản vô pháp chống lại.
- Con kiến hôi, lặn đi, nếu không mà nói, hôm nay Bản Hoàng sẽ đưa các ngươi đi Tây Thiên!
- Ta chỉ là được người nhờ vã chiếu cố Viêm Vũ Thành, muốn lặn đi cũng phải là Viêm Vũ Thành Thành Chủ để cho chúng ta lặn đi!
- Ta phi! Còn cầm Lý Vân Tiêu ra làm tấm mộc! Ta cho ngươi biết, ta lấy được cơ duyên so với Lý Vân Tiêu còn lớn hơn, tương lai thành tựu sẽ hơn xa hắn, trở thành bá chủ phiến bầu trời này, hắn sớm muộn cũng là vong hồn dưới tay ta!
Khóe miệng Lý Thuần Dương vung lên châm biếm, nói:
- Ngươi đã có bản lĩnh có tự tin như thế, vậy ngươi đi tìm hắn đánh a, đi giết hắn a, tuy rằng cháu ta trẻ con, nhưng ta không ngại ngươi đi giết hắn, ở chỗ này diễu võ dương oai tính là bản lãnh gì.
Tân Như Ngọc nhìn châm chọc trên mặt hắn, nhất thời nổi trận lôi đình, sát cơ lóe lên, khiển trách nói:
- Chết đi!
Phanh!
Ngũ chỉ bỗng nhiên cố sức một trảo, không khí trong lòng bàn tay nháy mắt nổ lên.
- Không thể!
Vương Tùng Hạc bỗng nhiên quát một tiếng, sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ là đến bức vua thoái vị, đánh đuổi Lý gia, cũng không phải là thật có can đảm giết người Lý gia a, bằng không mặc dù là hậu trường của bọn chúng cũng không giữ được bọn họ.
Người theo tới còn lại cũng sắc mặt đại biến, sợ đến há to mồm.
Cả người Lý Thuần Dương run lên, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ chết.
Nhưng này vốn nên là thống khổ và tử vong, lại chờ hoài không tới, trong đại điện tĩnh không có một chút thanh âm.
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt Tân Như Ngọc ngạc nhiên, nhìn bàn tay của mình, lỗ mãng nói:
- Ngươi vậy mà không chết? Chuyện gì xảy ra?
Lý Thuần Dương nào biết đâu chuyện gì xảy ra, nhịn không được cười ha hả nói:
- Ha ha, liền loại trình độ này, ngay cả lão phu cũng giết không chết, còn giết Tôn nhi ta, đi tìm khối đậu hủ đâm chết đi, ha ha ha!
Hắn tùy ý cười ha hả, thoáng cái dẫn động thương thế trong cơ thể, nhịn không được lần thứ hai ho khan, thổ huyết.
- Lão bất tử, đi tìm chết đi! Ngươi không cần lo lắng, con trai ngươi, tôn tử của ngươi, ta rất nhanh sẽ tiễn bọn họ tới gặp ngươi!
Thân ảnh Tân Như Ngọc lóe lên, liền xông tới, ngũ chỉ thành chộp, muốn lấy trái tim của Lý Thuần Dương!
- Không thể!
Vương Tùng Hạc lần thứ hai quát, hầu như muốn xông lên.
- Giết Lý Thuần Dương mà nói, chúng ta liền phiền phức lớn, Lý Vân Tiêu nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!
Tân Như Ngọc vừa nghe ba chữ "Lý Vân Tiêu", càng nổi trận lôi đình, quát:
- Không cần nói, ta ngay cả Lý Vân Tiêu cũng giết!
Ba!
Bàn tay của hắn cách Lý Thuần Dương ba thốn liền ngừng lại, chỉ thấy cổ tay bị một cánh tay mảnh khảnh nắm lấy, không có thể tiến lên nửa phần.
- Ngươi là. . .
Chỉ thấy trước người Tân Như Ngọc cùng Lý Thuần Dương đứng một người, quần áo màu xanh, tĩnh như xử nữ, sắc mặt đông lạnh, không có bất kỳ biểu lộ.
- Chi! Lý, Lý Vân Tiêu! !
Tân Như Ngọc la hoảng lên, sợ đến lui ra, vẻ mặt hoảng sợ.
Tất cả mọi người chấn kinh, trong điện lặng ngắt như tờ, tất cả đều kinh ngạc nhìn.
Lý Thuần Dương xoa mắt, xoa nhẹ, lại xoa nhẹ.
- Vân Tiêu. . .
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Dạ, lão gia tử, cha, Khinh Vương, còn có chư