Lý Vân Tiêu vẫn lạnh lùng đứng phía trước, mắt châm chọc nhìn hắn.
Nội tâm Vương Tùng Hạc trầm xuống, rung giọng nói:
- Vân Tiêu công tử...
Lý Vân Tiêu nói:
- Bản Thiếu ở đây, các ngươi sinh tử ai còn có thể nắm trong tay?
Sắc mặt mọi người càng trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, ngay cả chết cũng không thể a!
Lý Vân Tiêu vươn tay ra điểm một cái, hắc y nhân trên mặt đất kia nhất thời bay lên không trung, đầu thoáng cái nổ lên, một đoàn hồn quang màu vàng nhạt chậm rãi co quắp.
Hồn quang kia có dáng dấp của hắc y nhân, đang thống khổ giãy dụa, kêu rên, nhưng vẫn như cũ không làm nên chuyện gì.
Lý Vân Tiêu thủy chung mặt mang màu sắc trang nhã, Thần niệm khẽ động liền nhảy vào trong linh hồn người nọ, mạnh mẽ tìm tòi tất cả ký ức.
Linh hồn kia thống khổ giãy dụa chỉ chốc lát, rốt cục triệt để mất đi Linh thức, chậm rãi hóa thành năng lượng thuần túy nhất, tiêu tán trong thiên địa.
Toàn bộ đại điện triệt để tĩnh mịch, rút ra hồn phách đến trực tiếp Sưu Hồn, sau đó hồn phi phách tán, thủ đoạn như vậy đừng nói tận mắt nhìn thấy, dù là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nghe rợn cả người, lúc này bọn họ rốt cuộc minh bạch, Lý Vân Tiêu đã đạt đến một trình độ mà bọn họ không cách nào tưởng tượng, ngay cả ngưỡng vọng cũng không nhìn thấy bóng lưng!
Tân Như Ngọc càng sợ đến cả người run rẩy, trước đó hắn vạn niệm đều diệt, nghĩ thầm cùng lắm thì chết, hiện tại mới hiểu được còn có chuyện so với tử vong còn kinh khủng hơn.
Lúc này tất cả mọi người là hai chân như nhũn ra, có càng chảy nước tiểu, tại chỗ bắt đầu khóc.
Lý Vân Tiêu chà xát hai tay, một ngọn lửa màu trắng bay ra, "Xuy" một tiếng liền đem thi thể kia đốt thành tro bụi, ngay cả vết máu cũng không còn một mống, phảng phất người nọ chưa bao giờ xuất hiện qua trên đời này.
- Nguyên lai là Bắc Minh huyền cung, thực sự là Lão Thọ Tinh treo cổ, ngại bản thân tính mệnh dài quá a.
Lý Vân Tiêu chắp hai tay sau lưng, trong mắt hiện lên sát cơ.
Tuy rằng kiếp trước cùng Bắc Minh huyền cung không hợp nhau, nhưng hai đời làm người, cừu hận nhạt đi rất nhiều, mặc dù lần trước Bắc Minh Đoạn Quyết liên thủ với Hàn Quân Đình đối phó hắn, cũng bởi vì có nhiều việc mà không đi trả thù.
- Xem ra cần phải đi Bắc Minh huyền cung một chuyến.
Sắc mặt đám người Lý Thuần Dương đại biến, tuy rằng sớm có suy đoán phía sau những người này khẳng định không đơn giản, nhưng vừa nghe lại là bảy đại siêu cấp thực lực thì cực kỳ hoảng sợ.
Lý Thuần Dương trầm giọng nói:
- Vân Tiêu, việc này nghìn vạn lần không được kích động, hãy bàn bạc kỹ hơn.
Dù sao đối phương cũng là tông môn danh chấn Thiên Hạ, Lý Vân Tiêu lại cường đại cũng chỉ lẻ loi một mình, làm sao đấu thắng Đại Phái sừng sững vạn năm.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn người còn lại nói:
- Ta mặc kệ các ngươi là người phương nào, phía sau là người nào, nếu lần này bước chân vào điện, cũng đừng nghĩ sống trở về. Về phần là tự mình động thủ, hay là muốn ta đến, chính các ngươi châm chước đi.
Đám người đều là hai mặt nhìn nhau, ai có thể không sợ chết.
Một võ giả cầu xin tha thứ:
- Vân Tiêu công tử biết chúng ta vô tội, sao không đi tìm chủ mưu, trả thù bọn chúng. Chẳng lẽ biết phía sau là Bắc Minh huyền cung, liền không dám đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Có đi hay không đã không có quan hệ gì tới các ngươi, tự sát đi, đừng kéo dài thời gian. Nếu để cho ta xuất thủ, hắc y nhân vừa nãy là kết quả.
- Ai.
Đoạn Tình Sơn Tông Chủ Lãnh Tinh Ba cảm thán một tiếng, nói:
- Lúc trước từ biệt, gặp lại đã là âm dương. Mặc dù cho tới nay nhằm vào Lý gia không phải ta mong muốn, nhưng hôm nay là chết không oan, chỉ mong Vân Tiêu công tử đừng làm khó dễ người tông môn ta.
Nói xong, hắn giương tay, nâng bảo kiếm, hướng trên cổ mình cắt đi.
- Chậm đã!
Lý Thuần Dương quát một tiếng, phi thân mà lên, một đạo chỉ kình đánh vào bảo kiếm, đem kiếm đánh văng ra.
Lãnh Tinh Ba vạn niệm đã diệt, một lòng muốn chết, trong tay không có quá nhiều khí lực, bảo kiếm rời tay