Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, trong con ngươi lóe ra yêu quang, Thần Kỹ thiên thiếu quét ra ngoài, tất cả Thần Thức như hãm vũng bùn, biến mất vô ảnh vô tung.
- Nữ tử kia chẳng lẽ là đệ nhất thiên hạ mỹ nữ, Thần Tiêu Cung cung chủ Khúc Hồng Nhan?
Các loại thanh âm sợ hãi lần lượt dựng lên, Thần Thức bị Nhãn Thuật của Lý Vân Tiêu nuốt hết, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn, trong quang mang nhàn nhạt, mơ hồ có thể thấy được nữ tử đeo màn, khí chất xuyên thấu, thu lấy nhân tâm.
- Còn Hồng Y mỹ nữ, nghe nói là Long gia Gia Chủ Phi Nghê, người mang Thiên Phượng huyết mạch thượng cổ!
- Nguyên lai là đứng đầu Long gia. . .
Trong các loại sợ hãi than, cũng không thiếu ghen tuông cùng đố kị.
- Dựa vào cái gì hắn có mệnh tốt như vậy!
Long Liễn phá không mà đến, từ phía trên rơi xuống, liền lẳng lặng đứng thẳng như vậy, khiến mọi người ngưỡng vọng.
Mà ba người Bố Tử cùng Mạch cũng trong khoảnh khắc đi ra, tất cả đều đứng ở bốn phía Long Liễn, nhất thời Yêu Khí ngập trời.
- Cái gì, là người Yêu Tộc!
Lập tức có người kinh hô lên, trên đỉnh núi nhất thời một trận bối rối, các loại Thần Thức tập trung phương viên trăm trượng, đều mang địch ý.
Trận chiến Ngũ Hà Sơn truyền khắp thiên hạ, hai tộc quan hệ ngày càng khẩn trương, nhưng Yêu Tộc ở Ngũ Hà Sơn đánh một trận xong liền phảng phất tiêu thất, mất đi tung tích, tựa như giấu tài.
Lúc này vừa thấy mấy trăm Yêu Tộc, toàn bộ không khỏi căm thù lên, dần dần ngưng tụ thành sát ý, ở đỉnh núi tản ra.
- Phá Quân Vũ Đế tới, lão phu chờ đã lâu.
Dưới bầu không khí đang khẩn trương, một cẩm bào lão giả từ trong đám người đi ra, chính là Nam Khâu Vũ, lăng không hư độ mấy bước, cười nói:
- Phá Quân đại nhân, Hồng Nhan cung chủ, Phi Nghê đại nhân, còn có Bố Tử huynh, Chu Quang huynh, Mao Xảo đại nhân, sáu vị xin phủ xuống đi.
Ba người Bố Tử đều nhíu mày, nhìn Lý Vân Tiêu trong Long Liễn, Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê cũng không nói một lời, hiển nhiên là lấy Lý Vân Tiêu dẫn đầu.
Lý Vân Tiêu duỗi thắt lưng, lạnh nhạt nói:
- Phía dưới rất chen lấn, ta liền ở trong xe đi, thoải mái hơn.
Phía dưới có không ít mặt mũi quen thuộc, Thần Niệm của hắn từng cái điểm qua chào hỏi, nhưng cũng phát hiện có nhiều nhân vật trọng yếu vẫn chưa ở đây, không khỏi nghi ngờ nhìn về chỗ sâu trong Vân Hải.
Trong mây mơ hồ có hồng quang chớp động, như là tơ máu nhàn nhạt du đãng.
Lý Vân Tiêu một bộ không mặn không lạt, lập tức dẫn tới mọi người trong núi bất mãn, ánh mắt sẳng giọng cùng tiếng kêu rên không ngừng.
Những người này người nào không phải là nhất phương bá chủ, đương đại cường giả, cũng không gặp có người tự cao tự đại như vậy.
Nam Khâu Vũ chưa lên tiếng, liền nghe có người châm chọc nói:
- Ngươi thì thoải mái, nhưng một chiếc liễn xa lớn như vậy ở trong mây, mọi người nhìn khó chịu, ngươi coi Lang Hoàn Thiên là nhà ngươi sao?
Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn lại, con ngươi chợt co rụt, sát cơ lóe ra, lạnh lùng nói:
- Nguyên lai là Bích Lạc tông Ân Trì đại nhân, Lang Hoàn Thiên có phải nhà của ta hay không không mượn ngươi xen vào, về phần để cho ngài không thoải mái, ngài có thể đi chết a.
Người nọ chính là Ân Trì, nộ cười nói:
- Ha ha, làm càn! Vì sao ta phải đi tìm chết, người chết làm sao không phải là ngươi!
Lý Vân Tiêu nhìn qua, Thiên Minh chỉ có Ân Trì ở trên đỉnh núi, mà không gặp thân ảnh của Cảnh Thất cùng Tiểu Hồng, ngay cả Mục Gia cũng không thấy bóng dáng.
- Ân Tông Chủ, bản lãnh lớn nha. Ta xem ngươi cả người Nguyên lực dư thừa, lỗ chân lông thư giãn liền có lực lượng phun ra nuốt vào, sợ là lực lượng tăng lên không ít đi.
Lý Vân Tiêu đạm nhiên nói:
- Ta nhớ ra rồi, lần trước trong Chân Long Bí Tàng có《Linh kỳ ảo diệu thư》, Thiên giả tựa hồ ban tặng ngươi, chẳng lẽ đó là thần công chi hiệu?
Ân Trì cả kinh, song quyền không khỏi căng thẳng, hắn chính là tu luyện 《 Linh kỳ ảo diệu thư 》, thực lực tăng lớn, cho nên mới dám khiêu khích Lý Vân Tiêu, nghĩ