Trong Lang Hoàn Thiên linh khí nồng nặc không nói, hơn nữa có khí tức Thiên Phượng, khiến Phi Nghê cảm thấy hết sức thoải mái, thậm chí trong lúc mơ hồ có thể chạm đến hàng rào võ đạo, nếu tĩnh hạ tâm lai khổ tu, có thể đột phá bình chướng, bước vào Siêu Phàm Nhập Thánh cũng nói không chừng.
Khúc Hồng Nhan than thở:
- Muội tử thật là khờ, người khác có thể tìm được hay không không có quan hệ gì tới chúng ta, nhưng chúng ta tìm không được chính là tổn thất. Nếu bàn về tu luyện, mặc dù nơi đây có khí tức Thiên Phượng, nhưng sao có thể so với Viêm Vũ Thành tràn đầy Thập phương quy tắc?
Lý Vân Tiêu nói:
- Hiện tại cũng không có biện pháp khác, trên trắc thí nghi vẫn có mấy mục tiêu? Đi tìm từng cái thôi, xem ra hành trình Lang Hoàn Thiên lần này, là so vận khí.
Đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, nơi mi tâm lóe lên Bạch mang, một đạo kim quang bắn ra.
Phía trước hiển lộ ra bóng người, một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, chính là Diệp Phàm, mở miệng liền kêu lên:
- Vân Tiêu đại ca.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thất kinh nói:
- Diệp Phàm?
Diệp Phàm nhiều lần biểu hiện ra hành vi cổ quái, để cho hắn có chút không dám xác nhận thân phận người trước mắt, nhưng nghe thanh âm cùng dung mạo, xem ra hơn phân nửa là Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Là ta.
Thần Thức của Lý Vân Tiêu quét nhìn hắn một cái, phát hiện đối phương đã là Thất Tinh Vũ Đế, tốc độ này coi như là kinh tài tuyệt diễm, chỉ bất quá trên người Diệp Phàm tựa hồ có chút đồ đạc không rõ, cùng Diệp Nam Thiên cùng Cửu Đỉnh chi chu cởi không ra can hệ.
Năm đó Cố Thanh Thanh cùng Diệp Nam Thiên đi về Vĩnh Sinh Chi Giới, hiện tại Cố Thanh Thanh xuất hiện, lúc này Diệp Phàm từ trong bế quan đi ra, chỉ sợ cũng đã bị Diệp Nam Thiên ảnh hưởng.
Hơn nữa nhìn hình dạng của Diệp Phàm, tựa hồ đối với chuyện không gian phong bạo, dẫn hắn tới chỗ Phong Ma hoàn toàn chẳng biết. Nếu là như vậy mà nói, trước đây dùng Cửu Đỉnh chi chu độ đi qua, là bản thân Diệp Nam Thiên.
Tại Ngũ Hà Sơn, Diệp Nam Thiên ở trong tay Hư Thần Cảnh có thể duy trì ba canh giờ, mười vạn năm qua chưa từng có ai, có thể thấy được thực lực cường hãn đến cực điểm.
- Ngươi bế quan đi ra?
Lý Vân Tiêu thử dò xét hỏi.
Trong mắt Diệp Phàm hiện lên mê man, gật đầu nói:
- Chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên có tưởng niệm, liền từ trong bế quan đi ra.
- Quả nhiên!
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm than một tiếng, tựa hồ từ khi Cửu Đỉnh chi chu xuất hiện, Diệp Phàm, thậm chí là vận mạng của mình, đều ở dưới sự chỉ dẫn như có như không của Diệp Nam Thiên phát sinh cải biến.
Hắn hỏi:
- Tưởng niệm? Tưởng niệm ra sao?
Diệp Phàm lắc đầu, mê mang nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, giống như là có cái gì không bỏ xuống được, phải đi một chỗ.
Hắn vươn tay ra, hướng về tây bắc chỉ chỉ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu vui vẻ, biết phương hướng kia hơn phân nửa cùng Vĩnh Sinh Chi Giới có quan hệ, cười nói:
- Ngươi đã có lòng tưởng niệm, vậy đi thôi.
Diệp Phàm sửng sốt, người còn lại cũng không hiểu rõ lắm, nhưng không có hỏi nhiều, mấy đạo Độn Quang bay lên, theo sau lưng Lý Vân Tiêu bay nhanh.
- Vân Tiêu đại ca chờ một chút, ngồi Cửu Đỉnh chi chu đi!
Diệp Phàm phóng ra Cửu Đỉnh chi chu, mọi người đi vào, hóa thành lưu quang tiêu thất ở tại chỗ.
Mấy ngày sau, trên biển mênh mông vô bờ, nhưng ở trung ương hải lý lại đứng vững một hòn đảo lơ lửng, như sao định ở trên thiên khung.
Trong đảo, cao sơn đột ngột từ mặt đất mọc lên, tràn đầy cổ thụ, xanh um tươi tốt, cự diệp che trời, rong chơi ở trong Linh Dịch, như là Tiên Cảnh.
Cửu Đỉnh chi chu ngừng lại ở trên bầu trời đảo nhỏ.
- Ở đây là Vĩnh Sinh Chi Giới sao?
Trong mắt Phi Nghê lóe ra thần sắc kinh nghi, xuyên thấu qua cự diệp trên đảo, có thể thấy được trong đảo nở đầy một loại hoa tươi kỳ dị, hoa có năm cánh, nhị hoa thành ti, mùi thơm khắp nơi.
Trong mắt Diệp Phàm tràn đầy mê hoặc, kinh ngạc nói:
- Ta cũng không biết, nhưng nội tâm lo lắng,