Nghĩ thông suốt, vẫn phải mang Lý Vân Tiêu đi, ít nhất an toàn có thể cam đoan. Dùng giao tình của hắn và Lý Vân Tiêu hơn xa Tuyệt Thiên Hàn, theo hắn hiểu cách làm người của Lý Vân Tiêu, nếu mình gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ không bó tay đứng ngoài quan sát.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tất cả đều xem cơ duyên, đi nơi phong ấn gần nhất.
- Gần nhất... Ta tính tính toán toán...
Vạn Nhất Thiên bấm ngón tay, ánh mắt không ngừng nhìn nơi xa.
Diệp Phàm vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng nói:
- Ở bên kia!
Hắn duỗi ngón tay ra chỉ vào một hướng.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên biến hóa, ngón tay bấm nhanh hơn, cả kinh nói:
- Trọng Khí Tháp!
Hắn giật mình nhìn qua Diệp Phàm, bắt đầu đánh giá cẩn thận.
Đây là một mao hài tiểu tử, tuy tuổi này có tu vị như thế đúng là kinh tài tuyệt diễm, nhưng bọn họ có thể bước vào siêu phàm nhập thánh, có ai không phải thiên tài ngàn vạn có một, cũng không có để ý nhiều.
Vạn Nhất Thiên trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này cao tính đại danh thế nào? Vì sao biết phương vị của Trọng Khí Tháp?
Diệp Phàm bị hắn nhìn thì xấu hổ, ngại ngùng cười nói:
- Chỉ là trong lòng có cảm ứng, cảm thấy có lẽ đi nơi đó.
- Trong lòng cảm ứng?
Vạn Nhất Thiên ăn cả kinh, trong mắt bắn ra tinh quang sáng ngời, truy hỏi:
- Các hạ tính danh là gì?
Diệp Phàm đang muốn đáp, lại bị Lý Vân Tiêu cười lớn chen ngang, nói:
- Ha ha, lão ca thật sự là nhạy cảm, hắn chỉ là một tên tiểu đệ ta mới thu mà thôi, nói ra lão ca cũng nhất định chưa từng nghe qua.
Vạn Nhất Thiên bán tín bán nghi, nhưng nhìn Diệp Phàm thế nào cũng nhìn không ra đầu mối, cũng bỏ đi, nói:
- Phương hướng này đúng là đi tới Trọng Khí Tháp, cách chúng ta gần đây, chỉ mong Thiên Tiệm Nhai còn chưa đắc thủ.
- Vậy đi thôi!
Lý Vân Tiêu vung tay lên, lập tức dùng lôi điện màu xanh khóa mọi người lại, bay thẳng hướng Diệp Phàm đã chỉ.
Nếu như Diệp Phàm có thể cảm giác phương vị, có Vạn Nhất Thiên hay không đều không trọng yếu, hơn nữa hắn bây giờ hiếu kỳ với vĩnh sinh chi giới càng lúc càng mờ nhạt, ngược lại không bằng Đế Đan Lâu và Trọng Khí Tháp, nếu như có được đại lượng đan dược và huyền khí, liền có thể tăng thực lực chỉnh thể thành Viêm Vũ bay vọt về chất.
Cho dù vĩnh sinh chi giới thực sự có cơ duyên thành thần cũng không sánh bằng thành Viêm Vũ, huống hồ hắn hiện tại đã là cường giả Thần Cảnh chính thức, càng không sao cả.
Thời điểm bọn họ bay tới Trọng Khi Tháp, không biết bay đi trong hoang mạc bao nhiêu vạn dặm, lúc này vô số ngọn tháp vàng lớn nhỏ không đều, có hơn vạn cái đang trải rộng hơn vạn dặm.
Nhin qua kiến trúcrộng lớn bao la bát ngát, hùng vĩ tráng lệ, người ta có cảm giác quỷ phủ thần công.
Ầm ầm!
Trong đó tòa tháp lớn nhất đã sụp đổ, tầng đá rắn chắc mục nát như cây khô, trong khoảnh khắc hóa thành bụi bậm, chung quanh có một tầng bụi mù che khuất ánh mặt trời.
Oanh!
Oanh!
Tòa kiến trúc lớn nhất sụp đổ, cả hoang mạc sinh ra phản ứng dây truyền, các tòa tháp khác cũng sụp đổ.
Lúc này vô số âm thanh nứt vỡ ầm ầm không ngừng vang lên, một tầng bụi mù dày đặc không ngừng sinh ra, đưa tay không thấy được năm ngón. Từng tòa tháp sụp đổ như quân bài, biến mất trong hoang mạc.
Hơn mười đạo hào quang bay lên trong bụi bậm, bay thẳng lên cao vạn trượng, lúc này bọn họ mới vượt qua bụi mù bay thẳng lên trời cao.
- Thiên Bảo Hiên đã mở ra, số lượng dự trữ bên trong quả nhiên kinh người, mặc dù chuyến đi này không thể tiến vào vĩnh sinh chi giới, mọi người cũng không có uổng phí công sức.
Một lão giả tiên phong đạo cốt đang mặc cẩm bào, trên cẩm bào có thêu hoa mai màu trắng, như ngạo sương tuyết, hoàn toàn nổi bật mái tóc bạc của lão giả này.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, thần sắc thỏa mãn, trên mặt lại mang theo chút tiếc nuối, thở dài:
- Chỉ tiếc cấm chế quá lợi hại, không thể ngờ tế thiên đài vỡ ra hoàn toàn, chỉ lấy được một nửa thiên tài địa bảo, nếu như lấy nhiều hơn một chút mới tốt.
- Ha ha, Mộ Dung Bình Bình đại nhân, không thể quá tham