Khúc Hồng Nhan nói:
- Phi Dương, người này tuy hàng lâm trên khôi lỗi, khó có thể đánh bại, nhưng Sơn Hà Đỉnh của ngươi cũng là thánh khí, nếu luyện hóa hắn, thần hồn cũng sẽ hồn phi phách tán, trực tiếp tổn thương bản thể hắn.
- Cái gì? Sơn Hà Đỉnh!
Toàn thân Mục Tinh đại chấn, ánh mắt mở to, cả kinh nói:
- Sơn Hà Đỉnh trong tay ngươi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Vừa lúc ở Đế Đan Lâu thu phục được tân quý ly diễm, đã luyện hóa không sai biệt lắm, mượn khôi lỗi này thử đan hỏa của Sơn Hà Đỉnh.
Lúc này một đạo bạch quang hiện ra trên tay của hắn, Sơn Hà Đỉnh từ từ biến ảo bay ra, các đồ án không ngừng hiển hiện, mơ hồ có hồng mang thông thấu ra ngoài, dường như có hỏa long áp chế.
- Sơn Hà Đỉnh! Tân quý ly diễm!
Mục Tinh cả kinh kêu một tiếng, rốt cục sợ hãi, hắn phóng lên trời, muốn bỏ chạy.
Nhưng sao có thể cho hắn như nguyện, Cố Thanh Thanh cùng Khúc Hồng Nhan đồng thời ra tay, tấn công hai phía, đánh hắn rơi xuống mặt đất.
- Dừng tay!
Mục Tinh nhìn qua Sơn Hà Đỉnh có tân quý ly diễm bay tới, dọa hỏng, vội vàng nói:
- Mau dừng tay, chúng ta từ từ nói chuyện, lúc trước là ta không đúng, mạo phạm mọi người, ta nhận sai, xin lỗi.
Phi Nghê nhịn không được cười nói:
- Khanh khách, khôi lỗi còn rất cơ linh.
Lý Vân Tiêu cũng dở khóc dở cười, lại cho Sơn Hà Đỉnh dừng lại, bay trở về trong tay, lúc này mới nói:
- Mục Tinh tiên sinh có thể sống đến bây giờ đúng là không dễ, quả nhiên có trí tuệ, biết rõ thuận thế mà làm.
Mục Tinh nổi giận, hắn hừ một tiếng, cũng không nói gì
Cố Thanh Thanh lạnh lùng nói:
- Chớ đùa nghịch uy phong trước mặt ta, nếu không phải Lý Vân Tiêu không giết ngươi, bổn cô nương cũng phải giết ngươi! Hơn nữa ta biết rõ chỗ ngươi ẩn thân, có tin ta bây giờ đi chém đầu ngươi hay không.
Sắc mặt Mục Tinh đại biến, lúc này mới hơi sợ, nhuệ khí đã biến mất, trung thực hơn nhiều.
Lý Vân Tiêu lúc này mới nói:
- Ta hỏi ngươi, ngươi là người Mục gia?
Mục Tinh cau mày nói:
- Nói gì vậy? Bổn tọa họ Mục, tự nhiên là người Mục gia, chẳng lẽ lại là Lý gia Trương gia?
Lý Vân Tiêu suy nghĩ, Mục Tinh tất nhiên là đồ cổ, có trời mới biết là nhân vật thời đại nào, phàm là người kéo dài hơi tàn tới bây giờ đều không đơn giản.
- Ta nói là khôi lỗi thế gia, ẩn cư hải ngoại Thông Thiên đảo.
Lý Vân Tiêu nói rõ chi tiết.
- Khôi lỗi thế gia, Thông Thiên đảo?
Ánh mắt Mục Tinh mê hoặc, nói:
- Bổn tọa vài vạn năm trước ẩn vào vĩnh sinh chi giới, trước đó gia tộc có sản nghiệp chính là khôi lỗi và luyện khí. Cũng không biết có phải là Mục gia hiện tại hay không, Mục gia hiện nay như thế nào?
Bộ dáng của hắn rất quan tâm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Lần này tiến vào Trọng Khí Tháp có người Mục gia, vậy các hạ nhận ra khôi lỗi chân nhân Mục Trần không?
- Mục Trần?
Mục Tinh giống như nghe thấy quỷ, đột nhiên hét lên một tiếng, gương mặt bắt đầu vặn vẹo, trong hai mắt bắn ra hung quang, khí tức hung bạo lan tràn ra toàn thân.
- Coi chừng!
Khúc Hồng Nhan hơi cả kinh, cầm kiếm thủ hộ trước mặt Lý Vân Tiêu.
Đám người Cố Thanh Thanh thần thức khẽ động, tập trung vào Mục Tinh, chỉ cần hắn hơi có động tác, liền lập tức ra tay đánh bại hắn ngay.
Sau một lúc, Mục Tinh mới dần dần khắc chế cảm xúc của mình, nhưng gương mặt vẫn âm trầm lợi hại, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nói:
- Mục Trần hiện tại còn sống không?
- Đã qua mấy vạn năm rồi, hắn cũng không có tới vĩnh sinh chi giới, làm sao còn sống được?
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, thập phần khó hiểu, lập tức cười rộ lên.
- Nói như vậy... Hắn chết?
Mục Tinh hơi sững sờ, bộ dáng hết sức kỳ quái, vô cùng ngạc nhiên.
Lý Vân Tiêu cảm thấy không được tự nhiên, lúc này mới nói:
- Có lẽ, đại khái, đánh giá, nhất định là chết đi?
Mục Tinh tức giận nói:
- Nói gì vậy, chết chính là chết, không chết chính là không chết, rốt cuộc đã chết hay chưa?
Lý Vân Tiêu sờ cằm, nói:
- Ngươi bảo ta trả lời thế nào? Ta cũng không phải người Mục gia, làm sao hiểu rõ như thế. Nhưng nhân vật mấy vạn năm trước hơn phân nửa đã chết rồi, trừ phi như các ngươi có thần thông quảng đại phong ấn bản thân. Nhưng đây chỉ là suy đoán cực hạn