Lý Vân Tiêu vỗ vỗ đầu cá sấu, mỉm cười, liền tiếp tục bay đi.
Mấy ngày sau, mọi người đi tới chỗ tối tăm không ánh sáng, tất cả đều là nham thạch màu xám, không có thứ gì khác.
Cố Thanh Thanh vui vẻ, nói:
- Đến, ở gần đây.
Mọi người bay thấp tới đỉnh núi, trên đỉnh núi này bốn phía gập ghềnh, linh khí thiếu thốn.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
- Ngươi muốn tìm người nọ, xác định ở gần đây sao? Ở nơi khác có nhiều chỗ tốt hơn nơi này nhiều, vì sao lại chọn nơi hoang vắng này chứ?
Cố Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Ta không biết, nhưng đại nhân có đạo lý của hắn, đi theo ta.
Mấy người bay tới phía trước, rất nhanh tìm tới trước sơn cốc thấp bé, phía trước có một ký hiệu màu vàng, lóe lên rồi biến mất.
Cố Thanh Thanh đại hỉ, đây là đánh dấu cấm địa, nàng đang muốn tiến vào sơn cốc.
Đột nhiên thân thể trì trệ, cảm nhận được cái gì đó, nhìn qua giữa không trung.
- Là ai?
Cố Thanh Thanh trầm giọng quát, thu chân lại, ánh mắt tàn khốc.
Sơn cốc trước mặt có tiếng nói ung dung vang lên:
- Các ngươi cũng tới tìm Bách Luân Kết Y?
Giọng nói vang lên, một thân ảnh lạnh thấu xương xuất hiện trước tảng đá, trên người mặc chiến y màu xanh, đầu đội kim quan, chắp tay trước người.
Lý Vân Tiêu lúc này mới biết kẻ cần tìm tên Bách Luân Kết Y, cái tên thật kỳ quái.
Mục Tinh dường như biết rõ cái gì, hoảng sợ nói:
- Bách Luân Kết Y? Không, điều đó không có khả năng ah!
Tuy hắn có thân thể khôi lỗi, trong mắt kinh hãi, thất thố kêu lên:
- Người này đã sớm chết rồi, làm sao có thể còn ở trong vĩnh sinh chi giới!
Sắc mặt Cố Thanh Thanh khó nhìn, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc chiến y, quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Ánh mắt của nàng đầy lo nghĩ, nhìn vào sơn cốc, sợ có dị biến, thần thức vừa vào đã biến mất vô tung vô ảnh.
Ánh mắt nam tử nhìn qua mọi người, không có bất kỳ biểu lộ gì, lạnh nhạt nói ra:
- Thứ tự trước sau, các ngươi chờ bên ngoài đi.
Cố Thanh Thanh chấn động nói:
- Bên trong còn có người?
Nam tử cũng không đáp lời, ngược lại thò tay ra, năm ngón tay mở rộng.
Trong lòng bàn tay có lam sắc quang mang như nước chảy, hóa thành một đạo kết giới, thôn phệ cửa vào sơn cốc.
Cố Thanh Thanh giận quá thành cười, rốt cục không có nhẫn nại, quát mắng:
- Cút cho ta!
Thân thể bạo lên, vận chuyển Thái Du Hồng Trần Quyết, hai tay không ngừng kết ấn, đập mạnh vào kết giới kia!
Trong mắt nam tử mặc chiến y hiện ra vẻ tàn khốc, thân thể khẽ động, một tay đánh vào trong kết giới, đánh lên Thái Du Hồng Trần Quyết.
Oanh!
Thái Du Hồng Trần Quyết bị đánh nát, càng có ánh mắt đánh lên ngươi Cố Thanh Thanh.
- Mau ra tay ah, sao các ngươi đứng nhìn như thế?
Cố Thanh Thanh tức giận nhìn qua đám người Lý Vân Tiêu, mắng:
- Chẳng lẽ để cho con gái yếu ớt như ta xung phong, các ngươi không xấu hổ sao?
Nói xong, nàng cũng không dám đón đở, thân thể bay lên không trung, thi triển ra mấy đạo thân pháp, tránh qua một kích này.
Sau khi tránh thoát, Cố Thanh Thanh bay tới trước kết giới nhìn qua nam tử chiến y.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Ngươi là nữ nhân điên, lúc nào biến con gái yếu ớt?
Cố Thanh Thanh đầy vẻ lo lắng, trầm giọng nói:
- Không tâm tư nói đùa với ngươi, tranh thủ thời gian phá vỡ kết giới cho ta. Bách Luân Kết Y đại nhân chưa bao giờ lui tới với người ngoài, bên trong chắc chắn xảy ra chuyện.
Lý Vân Tiêu lúc này mới thu liễm tươi cười, những người còn lại sinh ra lực lượng chấn động.
Đồng tử nam tử chiến y co rút lại, dường như cũng lòng có kiêng kị, nói:
- Các ngươi là người bên ngoài tới đây?
Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn, nói:
- Từ ngoài tới có thể đi vào không?
Nam tử chiến y quả quyết bác bỏ:
- Đương nhiên không thể!
Lý Vân Tiêu lại hỏi:
- Vậy từ trong đây?
Nam tử chiến y vẫn nói:
- Cũng không thể.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Vậy tại sao ta phải cho ngươi biết đáp án.
Chiến y nam tử: "..."
Cố Thanh Thanh trầm giọng nói:
- Đừng nói nhảm, kéo dài thêm một chút sẽ nguy hiểm một chút.
Hai tay của nàng bấm niệm pháp quyết, lại thi triển Thái Du Hồng Trần Quyết.
Trong hai tay Lý Vân Tiêu sinh ra lôi điện, tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, biến ảo thành các đồ án khác nhau.
Cuối cùng ngưng tụ thành hai đạo lôi