Ánh mắt Mạch lóe lên, ngưng trọng nói:
- Vậy các ngươi có đi đoạt vĩ linh hay không?
Cố Thanh Thanh cười đùa, nói:
- Vĩ linh không có hấp dẫn quá lớn với ta, bổn cô nương thầm nghĩ sớm ngày chính thức thành thần, sống lâu mấy trăm hơn một ngàn năm tiêu dao khoái hoạt. Những chuyện chém giết này không phải nữ hài chúng ta nên chơi.
Nàng nháy mắt, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng đáng yêu mê người.
Mạch bực bội trong lòng, phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Lão yêu bà, giả vờ non tơ làm gì! Là lão quái vật cùng thế hệ với tổ tiên của ta, lại nói tiếp ta có lẽ nên gọi ngươi một tiếng thái tổ nãi nãi, còn nữ hài tử?
- Mạch, ngươi chết chắc rồi.
Cố Thanh Thanh quát to lên, bộ dáng đáng yêu biến thành âm trầm.
Hàn khí ngưng kết quanh người của nàng, không khí ngưng hóa thành bông tuyết, Mạch cảm thấy lãnh ý lạnh giá bao phủ toàn thân.
Nếu không phải có Bách Luân Kết Y đang cứu người trong nhà đa, nàng đã sớm động thủ giết người.
Mạch cả kinh, lúc này mới phát giác thực lực bản tôn Cố Thanh Thanh còn trên cả hắn, chọc giận nàng, nói không chừng thật sự giết mình đi, nữ nhân điên này cái gì cũng làm được.
- Ân.
Đột nhiên Phi Nghê kêu một tiếng, dường như tỉnh táo lại, hai mắt vẫn nhắm chặt, bộ dáng hết sức thống khổ, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.
Cố Thanh Thanh vội vàng đi qua, nắm tay Phi Nghê, chỉ thấy trên cổ tay có từng sợi chỉ đỏ, sau đó lật cổ nàng lên xem, thấy ở đó cũng đỏ tươi.
- Phượng mạch!
Cố Thanh Thanh trầm giọng nói:
- Nàng sắp đột phá, nhưng thiếu khuyết thiên phượng nguyên lực.
Nói xon liền lấy phượng hỏa lân thạch đỏ thẫm ra, lấy ra mấy vạn viên chồng chất bên cạnh Phi Nghê.
Lập tức những lân thạch như bị thiêu đốt, phát ra ánh lửa lăn tăn, sợi tơ đỏ bay lên, bày vào trong người Phi Nghê.
Tơ máu trên cổ tay và cổ Phi Nghê càng trở nên rõ ràng, thậm chí kéo dài lên gương mặt, phủ kín quanh thân, bộ dáng thống khổ của nàng đã giảm bớt, thân thể trở nên bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên tảng đá.
Ánh mắt Cố Thanh Thanh tỏa sáng liên tục, ghen ghét nói ra:
- Thiên phượng huyết mạch mới là chính chủ của thế giới này, đạt được thiên phượng chân lực tán thành lớn nhất, nàng lúc này tu luyện một ngày sẽ bằng chúng ta tu luyện một năm.
Khúc Hồng Nhan thấy Phi Nghê không có việc gì, thở ra một hơi, nghe được Cố Thanh Thanh nói như vậy cũng cao hứng thay nàng, nếu Phi Nghê có thể bước vào Quy ChânThần Cảnh, lại bằng vào thể chất thiên phượng đặc thù, không chỉ là đại trợ lực cho Lý Vân Tiêu, còn là đại trợ lực cho liên minh của bọn họ.
- Chỉ có một ít phượng hỏa lân thạch, cô gái nhỏ này đã như cá gặp nước, nếu như nàng đạt được thiên phượng chân vũ, sợ rằng sẽ một bước lên trời.
Mục Tinh cũng sinh ra thần sắc ghen ghét, lẳng lặng nhìn qua.
- Ha ha, chủ linh vũ sao? Ai dám đi chọc yêu vật vạn năm kia?
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Chỉ cần cô nàng này tu luyện ở đây mười năm tám năm, trực tiếp bước vào Chưởng Thiên Thần Cảnh cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Khúc Hồng Nhan nhìn qua bộ dáng bản tôn Cố Thanh Thanh, chỉ cảm thấy phi thường không khỏe, trầm giọng nói:
- Cố Thanh Thanh, bản tôn của ngươi đã tới, hơn nữa đã đáp ứng Phi Dương mang thân thể trả lại cho Vân Thường, có thủ tín hay không?
- Khanh khách, tự nhiên là thủ tín.
Cố Thanh Thanh dán mặt qua, thổi một hơi vào mặt Khúc Hồng Nhan, bộ dáng trêu chọc, nói:
- Ai bảo ngươi xinh đẹp tới mức bổn cô nương ghen ghét. Không bằng như vậy đi, ngươi xả thân vì nghĩa, thay thế đồ đệ của mình, để bổn cô nương hàng lâm thân thể của ngươi, hảo hảo hưởng thụ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này.
Thấy Khúc Hồng Nhan giận dữ, Cố Thanh Thanh nói:
- Chỉ hàng lâm một năm, một năm sau trả lại cho ngươi.
- Một tháng, một tháng đi...
- Này, này, chớ đi ah, lại thương lượng tiếp, ta chỉ muốn thể nghiệm cảm giác có được dung nhan này mà thôi.
Loong coong!
Khúc Hồng Nhan không nói hai lời, một kiếm chém thẳng tới, bức Cố Thanh Thanh ra, khiển trách:
- Ngươi còn nói năng vô lại như thế, cũng đừng trách ta không niệm tình đồng môn.
Thần Tiêu Cung nhất mạch, từ ba ngàn năm nay đều