Bách Luân Kết Y nhìn bộ dạng La Thanh Vân và thanh Hoang Thần Minh Nguyệt Thương, mắt lóe tia sáng kỳ lạ, hết sức khen ngợi.
Dận Vũ gầm rống mấy tiếng, sát khí hiện rõ.
Dận Vũ nghiến răng:
- Nếu ngươi không chịu nổi thì bổn tọa đành thử mạo hiểm một lần. Dù ngươi xóa bỏ ký ức thì ta cũng có thủ đoạn đọc ra được!
Dận Vũ tiến lên một bước, vươn tay chụp xuống đầu Bách Luân Kết Y.
Bách Luân Kết Y luôn cười tủm tỉm chẳng hề sợ hãi, chỉ ngước đầu lên, mắt lóe tia sáng vui mừng.
Bách Luân Kết Y bật cười nói:
- Ha ha ha! Thật là trời không phụ ta, vị bằng hữu cuối cùng cũng đến!
Tay Dận Vũ khựng giữa chừng không trung, thuận thế ngước đầu lên. Chỉ thấy bên trên mấy vạn trượng, một người cao to đứng đón gió, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Dận Vũ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là . . .?
Xem bộ dạng người này hơi quen mắt, Dận Vũ chợt nhớ ra, xì cười.
Dận Vũ lạnh lùng nói:
- Ta tưởng đâu là ai, thì ra là vua mất nước cực bắc tiểu băng thiên ngày xưa, dùng mạng sống của thê tử mình luyện khí, Phong Yếu Ly! Như thế nào? Ngươi muốn cứu lão già này sao? Chậc chậc, ta đã quên ngươi cũng là truyền nhân mạch thái Sơ
Người đứng trên vạn trượng chính là Phong Yếu Ly.
Nghe Dận Vũ hỏi, Phong Yếu Ly biến sắc mặt tức giận quát:
- Đồ chết tiệt, dám nói bậy bạ. Ngươi còn xem mình là chân long thiên tử sao? Ở trong mắt ngô thì chỉ là một kẻ đáng thương!
Dận Vũ nổi sùng, mặt xanh mét, mắt hung trợn nhìn chằm chằm trên trời:
- Ngươi không hiểu đạo lý họa từ miệng mà ra? Hôm nay phải chém chết hết mạch Thái Sơ các ngươi!
- Ha ha ha! Thật là trò cười lớn!
Phong Yếu Ly cười khẩy châm chọc:
- Ai sống ai chết thì khó nói, kiếm bén của ngô hôm nay sẽ chém loài bò sát nhà ngươi!
Tay Phong Yếu Ly lóe ánh sáng, khí lạnh trải rộng không trung, Lãnh Kiếm Băng Sương rút ra, sáng choang chiếu người.
La Thanh Vân giật nảy mình, gã đánh nhau với Lý Vân Tiêu không biết bao nhiêu lần nên nhận được thanh kiếm kia. La Thanh Vân rất giật mình, gã không hiểu tại sao thanh kiếm sẽ nằm trong tay người này, xem có vẻ sắc bén còn hơn trước kia.
Sắc mặt Dận Vũ âm trầm như nước, ngoái đầu nhìn phụ tử Vi Thanh:
- Các ngươi hãy ngăn lại người này trước giúp ta, chờ ta thi triển thần thông sưu tầm hồn phách của lão già này rồi lại đến chém giết hắn!
Lòng Vi Thanh giật mình không nói nên lời, không chỉ thực lực của Dận Vũ mạnh vượt dự đoán mà Phong Yếu Ly mơ hồ cho gã cảm giác khó thể sánh bằng.
Vi Thanh không hiểu tại sao thiên hạ đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như thế, cảm thấy trước kia gã ở Thánh Vực như ếch ngồi đáy giếng.
Ngoài mặt Vi Thanh chắp hai tay sau lưng lạnh lùng hỏi:
- Dựa vào cái gì? Cường địch như thế ta có lý do gì bán mạng cho ngươi?
Dận Vũ nổi giận:
- Chẳng phải chúng ta kết minh với nhau sao?
Vi Thanh cười khẩy nói:
- Chỉ kết minh trong chuyện tìm Phượng Vụ, bây giờ rõ ràng là chuyện riêng của ngươi, ta dựa vào cái gì giúp ngươi? Thánh vực không phải lá chắn của ngươi!
- Ngươi . . .!
Dận Vũ buồn bực, nhưng lúc này gã không tìm ra lý do thuyết phục Vi Thanh, thế là liên tục gầm rống.
- Trong tay ta có vô số trân kỳ dị bảo, có thể dùng làm cái giá để trả.
Rất nhanh Dận Vũ bình tĩnh lại, mắt trong trẻo. Dận Vũ vung tay lên, trước mặt hiện ra mấy chục loại báu vật.
Khóe môi Dận Vũ cong lên, đắc ý nói:
- Mỗi thứ trong đó đều là vạn kiếm khó cầu, có một số báu vật gái trị không thua gì thánh khí.
Đám người Vi Thanh nhìn kỹ, đều giật mình. Những báu vật này lấp lánh linh quang, uy nhiếp khiếp người, toàn là cực phẩm. Có vài món huyền khí càng là khí uẩn mênh mông, làm người ta nhìn đăm đăm.
Người Bách Luân Kết Y run bần bật, con ngươi co rút nhìn chằm chằm một huyền khí hình dạng bảo bình.
Bách Luân Kết Y trầm giọng nói:
- Âm Dương Nhị Khí bình! Không ngờ thứ này ở trong tay ngươi!
- A, vậy sao? Thứ này gọi là Âm Dương Nhị Khí bình sao? Ta nghe người nói nó gọi là Ngân Vũ bình.
Dận Vũ chống cằm cười gian hỏi:
- Như thế nào? Bách Luân đại nhân cũng động tâm? Chỉ cần