Lý Vân Tiêu xì cười đáp trả ngay:
- Xì, Anh Thiều đại nhân xem mình cao quá rồi, làm đại nhân thất vọng? Thất vọng thì sao? Ngươi là thứ gì?
Chỉ còn lại vài người, dù không có chuyện Nguyên Cơ thì Anh Thiều hơn phân nửa cũng định đối phó Lý Vân Tiêu.
Huống chi có chuyện Nguyên Cơ, dù Lý Vân Tiêu tiếp tục giả ngu làm tượng đất cũng khó tránh khỏi thế cục bị đối địch.
Chẳng bằng dứt khoát, trực tiếp trở mặt. Anh Thiều tinh minh sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám dồn ép Lý Vân Tiêu quá đáng.
Quả nhiên Anh Thiều sửng sốt, không ngờ Lý Vân Tiêu nói câu đó.
Anh Thiều ngây ra một lúc tức giận quát:
- Muốn chết, dám chửi rủa lão phu!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Mắng thì mắng, lão còn muốn gì?
Anh Thiều lại ngây ra. Đúng rồi, mắng thì mắng, lão còn muốn sao? Chẳng lẽ xông lên liều mạng với hắn?
Anh Thiều liếc mắt qua thấy người xung quanh đều đang nhìn lão, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, đều mong chờ lão đi lên liều mạng.
- Ha ha ha!
Cố Thanh Thanh cười cong lưng:
- Anh Thiều đại nhân, nhục thế này nhịn gì nữa, một thiếu niên mắng đại nhân như thế mà đại nhân vẫn làm rùa rút đầu cố nhịn sao?
Anh Thiều cứng da mặt cười khùng khục:
- Ha ha ha, lão phu sống nhiều năm như vậy làm sao sẽ so đo với một hậu bối trẻ tuổi được?
Anh Thiều giả vờ không tức giận nhưng mấy sợi tóc đã dựng đứng bán đứng nội tâm của lão.
Lý Vân Tiêu lườm Anh Thiều:
- Vậy được rồi, còn nói nhảm làm gì? Tuy nhiều người mạnh thắng yếu bị đào thải nhưng vẫn còn khá nhiều. Anh Thiều đại nhân nên nghĩ cách giảm bớt thêm mấy người.
Anh Thiều cáu kỉnh nói:
- trừ ngươi ra được không?
- Ha ha ha! Nếu đại nhân giảm bớt ta thì bây giờ ta lao qua đánh nát Thiên Vận Tạo Hóa đan ngay, ai cũng đừng hòng có được!
Lý Vân Tiêu làm bộ dáng ta là lưu manh ta sợ ai. Anh Thiều đành bó tay, đầu bốc khói.
Cố Thanh Thanh che miệng cười nói:
- Hì hì, theo ta thấy kẻ địch lớn nhất vẫn là người đảo Huyền Ly.
Câu này thốt ra trong đại điện tĩnh lặng lại. Chu Quân, Mạnh Trác biến sắc mặt trừng Cố Thanh Thanh.
Anh Thiều lắc đầu nói:
- Khụ khụ, tuy nói vậy nhưng mọi người không đồng lòng.
Anh Thiều làm bộ dáng đooàn người không nghe lời chỉ huy.
Chu Quân vươn tay chỉ vào Cố Thanh Thanh, lạnh lùng nói:
- tiểu nha đầu, ngươi muốn chết!
Mục Tinh đứng ngoài điện mắt lóe tia sáng kinh sợ. Mục Tinh biết thực lực của Cố Thanh Thanh, là cường giả hư cực thần cảnh, e rằng nàng mạnh nhất chỗ này. Nếu Chu Quân chính diện xung đột với Cố Thanh Thanh thì hơn phân nửa sẽ xui xẻo.
Cố Thanh Thanh thè lưỡi nhăn mặt với Chu Quân:
- Hi hi, ta đã btự tìm chết rất nhiều lần nhưng sao chưa chết được? Muốn giết ta sao? Đến đây, đại quái vật tới đây đi.
Chu Quân:
- . . .
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta có ý này, chúng ta phân phối nhiệm vụ đi? Anh Thiều và Ba Cẩn đại nhân đối phó Chu Quân, còn lại hai người kia do ba chúng ta xử, vậy là không ai có thể khoanh tay đứng ngoài.
Chu Quân hoàn toàn biến sắc mặt, vừa kinh vừa giận, nhận ra tình huống không tốt.
Anh Thiều liếc Ba Cẩn.
- Ừm! Làm vậy cũng tốt.
Hai người đều thấy cách tạm ổn, mắt nhìn Chu Quân.
Lý Vân Tiêu, Cố Thanh Thanh, Mạch thì nhìn Mục Tinh, Mạnh Trác bên ngoài điện.
Không khí thoáng chốc căng thẳng.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Mục Tinh đại nhân, người muốn ra tay sao?
Mục Tinh lắc đầu nói:
- Ta không có thực lực cướp đan nên không có ý tưởng gì.
Mục Tinh lên tiếng:
- Hai vị đại nhân Chu Quân, Mạnh Trác, ta không biết đảo chủ ra mệnh lệnh nào nhưng nếu không vi phạm thì ta hy vọng hai vị hãy rút khỏi tranh cướp thần đan đi. Dù sao thần vật như vậy tất nhiên có chủ, nếu hai vị tham gia vào e rằng mất nhiều hơn được.
Mạnh Trác, Chu Quân nhíu mày, liếc nhau, băn khoăn do dự.
Chu Quân chậm rãi nói:
- Lệnh của đảo chủ là kêu chúng ta mang đan này về, chỉ e hy vọng của Mục Tinh đại nhân không thực hiện được.
Mục Tinh gật đầu, không nói nhiều:
- thế thì chúc hai vị đại nhân may mắn.
Mục Tinh nói xong xoay người đi, để lại thanh âm truyền vào đại điện, văng vẳng:
- Lý Vân Tiêu, sau này còn gặp lại!
Luồng sáng vàng xẹt qua, Mục Tinh biến mất ngoài đại điện.
Lý Vân Tiêu chắp tay