Mấy ngày sau, Lý Vân Tiêu lơ lửng trên hư không đột nhiên run nhẹ, lực lượng kinh khủng bộc phát từ trong cơ thể hắn liên tục chấn động không dứt làm nguyên hư không dao động.
- Chưởng thiên cảnh, rốt cuộc ta đã đạt được!
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu cực kỳ trầm ổn, đã rút bỏ vẻ non nớt. Khi Lý Vân Tiêu mở mắt ra như có ánh sao nhấp nháy.
Kiếp trước đỉnh cao nhất của Lý Vân Tiêu cũng không thể đột phá cảnh giới nhưng lúc này đã đạt chân vào nó.
Tuy dựa vào hai viên thập giai thần đan nhưng Lý Vân Tiêu đã rất thỏa mãn. Đột phá thì tốt rồi, tài liệu quý giá mấy cũng đến lúc phải dùng.
- Không ngờ trên người của ngươi có nhiều thứ tốt như vậy, xem ra thiên đạo rất ưu ái người.
Giọng Lâm vang lên:
- Ta đưa lông Thiên Phượng đã vô ích.
Lý Vân Tiêu lấy lông chim Thiên Phượng ra đặt trong lòng bàn tay giơ cao:
- Ha ha ha, xin trả lông vũ lại cho đại nhân, hy vọng đại nhân luyện hóa nó tăng tuổi thọ.
Lâm im lặng một lúc rồi mở miệng nói:
- Ta đã không cần thứ đó nữa, đã cho ngươi thì ta sẽ không lấy lại. Ngươi hãy thay đồ đi, chút nữa ta sẽ truyền cho ngươi trận chiến cùng Dận Vũ còn giữ trong đầu ta.
Lý Vân Tiêu thế mới phát hiện đồ mặc trên người dính máu. Sau khi Lý Vân Tiêu nuốt Bắc Quảng Pháp Thiên đan thì, kinh mạch toàn thân nổ bung, tự động điểm phá khiếu huyệt để lực lượng giải tỏa, tránh cho nguy hiểm bạo thể.
Tiếc rằng nhiều dược lực cũng xói mòn theo.
Rất nhanh Lý Vân Tiêu thay đồ xong. Lâm huyễn hóa thân hình nữ nhân trên hư không, khuôn mặt dần rõ ràng hơn.
Lý Vân Tiêu đứng ngây như phỗng. Mặc dù Lý Vân Tiêu gặp qua rất nhiều mỹ nữ, lâu năm ở chung với Khúc Hồng Nhan nhưng vẫn bị sắc đẹp kinh thế hút hồn, não rỗng.
Đây tuyệt đối là một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, là kỳ tích của tạo vật.
Nếu nói sắc đẹp của Khúc Hồng Nhan là siêu đỉnh cao thì khuôn mặt Lâm là đẹp đến không chân thực, đẹp tới mức không nên tồn tại trên thế giai.
Lâm nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói:
- Thế nào, nhìn đủ chưa?
Lâm đã quen nhìn khuôn mặt ngây ngốc giống Lý Vân Tiêu, ai lần đầu thấy mặt nàng, dù là nữ nhân cũng sữn sờ như vậy.
Nhưng cô đơn mười vạn năm, gặp lại biểu tình ngu ngơ này khiến lòng Lâm hồi ức lại, vô vàn cảm thán.
Lý Vân Tiêu bị vẻ mặt làm lắp bắp không nói nên lời:
- Ngươi . . . Ngươi . . .
Lâm mỉm cười hỏi:
- Nữ bằng hữu kia của ngươi cũng rất đẹp, trong mắt ngươi thì giữa hai chúng ta ai đẹp hơn?
Nữ hài tử khi nhìn thấy mỹ nữ sẽ không kiềm được muốn so sánh, đặc biệt bản thân mình cũng là mỹ nhân tuyệt thế. Tâm lý ganh đua này như chất độc, muốn chữa cũng không khỏi được.
Lý Vân Tiêu lấy lại tinh thần, khẽ thở dài:
- Người đẹp kinh khủng, đẹp không chân thật. Nếu so với Hồng Nhan thì đương nhiên là Hồng Nhan đẹp hơn. Trong lòng ta luôn là vẻ đẹp của nàng không gì so sánh nổi, cũng không thể thay thế.
Lâm ngây ngẩn, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp thẫn thờ.
Đáp án này quá xa lạ, từ khi Lâm có trí nhớ đến nay dù nàng ở trước mặt bất cứ người nào chưa từng thua trong việc so sánh. Lần đầu tiên Lâm nghe đáp án như vậy, khác hẳn dự đoán trong lòng.
- Ngươi nói có thật lòng không?
- Dĩ nhiên!
Nhận được đáp án khẳn định, Lâm lặng im.
Lâm trầm ngâm rất lâu nhưng khiến Lý Vân Tiêu phập phồng lo sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ đắc tội nàng ta?
Cuối cùng Lâm mở miệng, sắc mặt lạnh như băng:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi một lần nữa cho ta đáp án đi.
Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, Lâm không thèm che giấu ý nghĩ của mình. Dường như Lâm không chấp nhận được có người đẹp hơn nàng, dù là ở trong lòng ai đó.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ nữ nhân mà khùng lên thì không thuyết phục được. Nếu Lâm rối rắm về chuyện này e rằng sẽ ảnh hưởng trận chiến đánh cuộc về sau.
- Cái đó . . . Người cũng rất đẹp.
- Ta và Khúc Hồng Nhan ai đẹp hơn?
- Không so sánh được không? Ta có mang theo trà ngon, chúng ta ngồi xuống uống trà tán gẫu đi?
- Rốt