Lỗ Thông Tử nói:
- Các hạ cũng thấy tổn thương trên người Dận Vũ đại nhân, không thể dễ dàng chữa lành hết. Đặc biệt là linh đài thức hải bị Thuật Thần Chi Quang của Lý Vân Tiêu chấn vỡ hơn phân nửa, sợ là trong thiên hạ cũng chỉ có Hóa Thần Hải của ta chữa được.
Phong Yếu Ly nhíu mày hỏi:
- Ý ngươi là không giao cho ngươi thì không được?
- Ha ha ha!
Lỗ Thông Tử cười gật đầu nói:
- Tuy nói không dễ nghe nhưng đúng vậy.
- Hừ!
Phong Yếu Ly cười lạnh nói:
- Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, sao bổn tọa biết ngươi có rắp tâm gì? Mưu đồ của ngươi là gì?
Lỗ Thông Tử nói:
- Cái này liên quan gì quốc chủ? Chỉ cần ta có thể chữa lành cho Dận Vũ đại nhân hì đây chẳng phải là điều quốc chủ muốn sao?
Phong Yếu Ly khịt mũi:
- Dù ngươi thật sự có năng lực này thì làm sao ta tin ngươi được?
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Ha ha ha! Quốc chủ phải tin, hơn nữa lão hủ là tổng trưởng Hóa Thần Hải, sao có thể lừa quốc chủ?
Phong Yếu Ly im lặng, phân vân khó lựa chọn.
Dận Vũ có tác dụng quan trọng với Phong Yếu Ly, tuyệt đối không thể bị người giết dễ dàng. Nhưng như Lỗ Thông Tử nói, Phong Yếu Ly không thể không tin, gã không có lựa chọn nào tốt hơn.
Nếu Phong Yếu Ly mạnh mẽ tấn công, chưa biết có cướp Dận Vũ về từ tay hai người này được không.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Tình hình trước mắt rất rõ ràng, quốc chủ đại nhân cũng xem hiểu đúng không? Chúng ta có chung một mục đích là Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, quốc chủ đại nhân thật sự cam lòng Chân Vĩ Linh bị Lý Vân Tiêu cướp đi sao?
Lời thốt ra làm mọi người biến sắc mặt.
Đám người Khúc Hồng Nhan vừa thoát khỏi Thái Cực Phong Thiên liền bay lên trời, đứng cạnh Lý Vân Tiêu chữa thương cho hắn. Nghe Lỗ Thông Tử châm ngòi thì bọn họ tức điên.
Mặt Khúc Hồng Nhan lạnh băng, nàng nghĩ đến Lý Vân Tiêu nhiều lần khổ cực, trải qua sinh tử mới thắng được trận chiến này, lại có người muốn từ trong quấy phá.
Khúc Hồng Nhan cắn răng nói:
- Lỗ Thông Tử, ngươi thật sự nên chết đi.
Lỗ Thông Tử cười không nói, nhìn phụ tử Vi Thanh bên dưới.
Lỗ Thông Tử chắp tay nói:
- Hai vị chấp chính tư đại nhân, đến chỗ này chắc cũng vì Chân Vĩ Linh?
Vi Thanh nói:
- Đương nhiên.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Hai vị đại nhân nghĩ Thiên Phượng Chân Vĩ Linh thuộc về Lý Vân Tiêu có hợp lý không?
Vi Thanh lắc đầu nói:
- Tự nhiên là không thích hợp.
Linh Mục Địch vừa tức vừa buồn cười, nói:
- Có thích hợp hay không liên quan gì các ngươi? Chân Vĩ Linh này nói xa là Thiên Phượng, nói gần là của Lâm đại nhân. Lâm đại nhân muốn cho ai thì cho người đó, các ngươi xen vào làm gì?
Lỗ Thông Tử nói:
- Không thể nói vậy. Chân Vĩ Linh này là chí bảo thượng cổ Thiên Phượng để lại cho Thiên Vũ giới. Nơi đây có ai không phải là cường giả giới này? Phải có trách nhiệm với hướng đi của Chân Vĩ Linh.
Lý Dật vỗ tay khen:
- Đúng đúng, Lỗ Thông Tử đại nhân nói rất chí lý!
Lý Dật nịnh bợ, miệng ngọt như mật, cực phải!- Lý Dật vỗ tay tán thưởng đứng lên, tràn đầy nịnh nọt, hơn nữa cùng ăn mật, rất vui vẻ.
Mọi người nghẹn họng, không ngờ tông sư như Lỗ Thông Tử mà da mặt dày tới mức này, lời gượng ép vậy mà cũng nói ra được.
Vi Thanh cũng muốn vậy nhưng giờ thì giả bộ trầm tư nói:
- Tổng trưởng đại nhân nói đúng, trước đó ta không suy tính kỹ càng. Các vị nghĩ sao?
Vi Thanh quay đầu nhìn hơn mười người sau lưng.
- Ừm! Có lý, đúng là có lý.
Thiên Phượng Chân Vĩ Linh là chí bảo của Thiên Vũ giới nên là mọi người cùng chung, sao có thể bị cá nhân hưởng?
- Đúng rồi, vũ quyết đánh cuộc trước đó là ta đã thấy không đúng.
- Theo ý ta thì nên để Thánh vực đứng đầu thiên hạ bảo quản Chân Vĩ Linh.
Mọi người lập tức phụ họa, ngươi một lời ta một tiếng, càng nói càng kích động.
Vi Thanh nghe nói muốn cho Thánh vực bảo quản thì vội chắp tay nói:
- Không dám không dám, tuy Thánh vực lấy thiên hạ làm đầu nhưng muốn bảo quản Chân Vĩ Linh nên là để người trong thiên hạ giám sát mới được.
Khúc Hồng Nhan tức muốn xỉu. Nàng biết mấy người này không chỉ một, hai ngày nhưng chưa bao giờ ngờ sẽ