- Cái này... Không thể nào?
- Thua như vậy? Trần Đoạn Thiên một trong bảy đại tông chủ thua trong tay Lý Vân Tiêu?
Kết cục này làm người ta giật mình, dường như không thể tiếp nhận kết cục Trần Đoạn Thiên bị thua, kinh ngạc tới ngây người.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ tay, ôm quyền nói:
- Đoạn Thiên Tông chủ quả nhiên danh bất hư truyền, thiếu chút nữa thắng ta rồi.
Sau khi cho Trần Đoạn Thiên đủ mặt mũi, ánh mắt của hắn nhìn qua đám người, nói:
- Còn có ai muốn tranh giành vị chú minh chủ với ta không?
Trong Thiên Võ Minh tự nhiên không có ai tranh đoạt, tuồng vui này đơn giản chỉ hai tiết mục, một là triệt để hàng phục Đao Kiếm Tông, làm cho hắn quy tâm, không dám có hai ý.
Hai là cầm Trần Đoạn Thiên làm đá kê chân, dựng nên uy vọng Lý Vân Tiêu trước mặt mọi người.
Hai điểm này trên cơ bản đã đạt thành, đám người Khúc Hồng Nhan mỉm cười gật đầu, tranh giành minh chủ cơ bản đã chấm dứt.
Đột nhiên một âm thanh thật to vang lên, từ xa mà đến gần, kéo thật dài.
Một đạo nhân ảnh lập tức xuất hiện trên không trung, nói:
- Bổn cô nương tranh với ngươi một hồi!
- Cố Thanh Thanh!
Người Thiên Võ Minh biến sắc, giật mình nhìn qua.
Lý Vân Tiêu âm trầm, khiển trách:
- Ngươi tới náo nhiệt làm gì!
Cố Thanh Thanh mân mê miệng, khẽ nói:
- Như thế nào, không cho phép ta tham gia sao? Không phải nói tất cả người Thiên Võ Minh đều có thể ứng chiến sao? Vì sao hết lần này tới lần khác ta không được.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
- Ngươi là người Thiên Võ Minh sao?
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Ta chính là người Thần Tiêu Cung, tự nhiên cũng chính là người Thiên Võ Minh.
Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan đều sửng sốt, nàng nói không sai, như vậy tính ra, Cố Thanh Thanh đúng là người Thiên Võ Minh.
- Cô gái nhỏ này là ai, chưa bao giờ thấy qua ah.
- Cao thủ ẩn giấu của Thần Tiêu Cung sao? Cung chủ Thần Tiêu Cung đã không tranh giành, nàng tranh giành cái gì, có thể tranh giành thắng sao? Cho dù tranh giành thắng, chẳng phải áp trên tông chủ?
Cố Thanh Thanh đi ra, đám trưởng lão Thần Tiêu Cung đã sớm nghe qua chuyện của nàng, chỉ làm như không thấy, hiện tại có cảm giác vui sướng và kích động.
Uy vọng Cố Thanh Thanh rất cao, trong Thiên Võ Giới cũng đã lưu danh thiên cổ, càng đừng nói trong Thần Tiêu Cung, hoàn toàn là nhân vật giống như thần tiên.
Khúc Hồng Nhan nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử. Hơn nữa Cố Thanh Thanh thực lực không tầm thường, Lý Vân Tiêu chưa chắc chiến thắng.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Bắt đầu từ Ngũ Hà Sơn, ngươi không ngừng gây phiền toái cho ta, xem ra phải dạy dỗ ngươi rồi.
Sát khí khổng lồ bộc phát trên người Lý Vân Tiêu, hóa thành gió lốc trùng kích qua.
Cố Thanh Thanh biến sắc, cả kinh nói:
- Thực lực ngươi...
Thân thể Lý Vân Tiêu quán thông, tu vị chưởng thiên, tăng thêm một thân huyền khí thần thông, muốn thắng Cố Thanh Thanh nắm chắc thật lớn.
Miễn cho nàng về sau thường xuyên nháo sự, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt, khó lòng phòng bị, thời điểm này đánh nàng thật đau một trận, để cho nàng biết nên lựa chọn thế nào.
Cố Thanh Thanh cả kinh nói:
- Ngươi bước vào Chưởng Thiên Cảnh?
Sắc mặt nàng biến hóa, không ngừng lui ra sau vài bước, tránh né sát khí kia, vội nói:
- Trước đừng động thủ!
- Ngươi nói đừng động thủ thì đừng động thủ, mặt mũi ta ở đâu.
Trong mắt Lý Vân Tiêu sinh ra lãnh mang, lập tức dời ra sau lưng, một kiếm hoành quét ngang. Trên thân kiếm hoa lửa bay lên, trực tiếp thiêu đốt trời cao.
Hô!
Cố Thanh Thanh trong tình thế cấp bách, vội vàng nghiêng người né tránh, lại phát hiện không gian bị lực lượng mạnh mẽ giam cầm.
Một cái băng gấm trên vai nàng bị đốt thành tro tàn, vạt áo cũng bị cháy đen.
- Đợi một chút, ta cũng không muốn tranh vị trí minh chủ với ngươi.
Cố Thanh Thanh lui ra phía sau, hóa thanh trăm đạo tàn ảnh né đi.
Lý Vân Tiêu chậm rãi thu kiếm lại, nói:
- Ngứa da cố ý muốn bị đánh đúng không?
Cố Thanh Thanh thu toàn bộ tàn ảnh, cười hì hì, nói:
- Làm minh chủ quá mệt mỏi, ta không thích hợp. Ta tới tranh đoạt phó minh chủ. Phó minh chủ cũng bằng vào thực lực thượng vị, mọi người tâm phục khẩu phục mới