Người đến chính là Thiên Chiếu Tử nhất mạch, Viên Cao Hàn, Mạc Hoa Nguyên, và một ít thuật luyện sư của Thánh Vực, có hai ba mươi người, nhưng Lý Vân Tiêu nhận ra chỉ có ba thầy trò bọn họ.
Đám người Khúc Hồng Nhan cùng Thiên Tinh Tử đi lên chào hỏi, song phương khách khí một phen, lúc này mới phân biệt ngồi vào vị trí của mình.
Viên Cao Hàn cũng kinh nghi bất định nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Tu vị ngươi... Chẳng lẽ... Đã bước vào thuật thần chi cảnh?
Lời vừa nói ra, tất cả người Thánh Vực đều khiếp sợ khó tin nhìn qua.
Thiên Chiếu Tử trầm giọng nói:
- Ngay cả lão phu cũng không phát hiện ra tu vị thuật đạo của Vân Tiêu công tử, nội liễm còn trên cả Ngả đại sư, thiên hạ hôm nay chỉ có thuật thần như thế. Xem ra thành Viêm Vũ có thập phương quy tắc, thật sự là thánh địa thành thần.
- Thuật thần!
Hai ba mươi vị thuật luyện sư nhìn qua Lý Vân Tiêu với ánh mắt biến hóa thật lớn, từ khiếp sợ biến thành tôn kính không gì sánh nổi, không dưới Thiên Chiếu Tử.
Lý Vân Tiêu bước vào thuật thần hoàn toàn là Thần Diễn lưu lại, không quan hệ tới thập phương quy tắc, nhưng hắn tự nhiên cũng lười được giải thích cái gì, cười nói:
- Dùng tu vị của Thiên Chiếu Tử đại nhân cùng Cao Hàn huynh, chỉ cần ở lại thành Viêm Vũ, không bao lâu sẽ bước vào Thần Cảnh.
Hai ba mươi người kia thần sắc kích động, bắt đầu lén trao đổi với nhau.
Thiên Chiếu Tử nói:
- Vân Tiêu công tử có ý muốn lưu chúng ta lại? Nhưng mới rồi Linh Nhi cô nương có nói, phải gia nhập Thiên Võ Minh mới có thể hưởng thụ tài nguyên thành Viêm Vũ?
Đinh Linh Nhi vội nói:
- Đây là quy củ của Thiên Võ Minh, tiểu nữ tử không dám vi phạm, Vân Tiêu đại ca thân là minh chủ, còn có chư vị chưởng môn ở đây, có lẽ có thể bàn ra kết quả thỏa mãn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đại nhân còn muốn lưu ở Thánh Vực?
Thiên Chiếu Tử mặt lộ vẻ khó xử, dường như không muốn trả lời, ngược lại hỏi:
- Thực muốn gia nhập Thiên Võ Minh mới có thể hưởng thụ tài nguyên sao? Không thể dàn xếp sao?
Lý Vân Tiêu ha ha cười cười, nói:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân thuật đạo vô song, được người thiên hạ kính ngưỡng, đương nhiên có thể, nhưng mà quy củ là quy củ, nếu vô cớ phá hư, sợ rằng kẻ dưới không phục.
Thiên Chiếu Tử nhíu mày, dường như không vui.
Viên Cao Hàn vội hỏi:
- Lý Vân Tiêu ngươi cũng đừng quanh co lòng vòng, ở chung nhiều năm với ngươi như vậy, ngươi là kẻ lòng tham không đáy, tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, ta còn không rõ ràng sao? Ngươi nói rõ đi, cần điều kiện gì?
- Ha ha, Cao Hàn huynh nói lời này thật tổn thương tình cảm, ta là người như vậy sao?
Lý Vân Tiêu trừng hắn liếc.
Viên Cao Hàn khoát khoát tay tay, nói:
- Đừng nói nhiều, ngươi càng như vậy ta càng sợ, nói thẳng điều kiện ra đi!
Lý Vân Tiêu nói:
- Cao Hàn huynh nói như vậy làm nội tâm ta băng giá, chư vị hay là xin mời, thành Viêm Vũ cái này miếu nhỏ cho không dưới chư vị đại tài."
- Ngươi...
Viên Cao Hàn phiền muộn đến cực điểm, tức giận nói:
- Trong tay ngươi nắm giữ tài nguyên thập phương quy tắc, biết rõ chúng ta chắc chắn sẽ không đi, bảng giá do ngươi mở, ngươi nói đi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Đừng nói như con buông thế chứ, quá tổn thương tình cảm của nhau. Xem mặt mũi Thiên Chiếu Tử đại nhân, ta sẽ phá lệ một lần, sẽ cho các vị tiến vào thành Viêm Vũ không có điều kiện gì khác.
Thiên Chiếu Tử đại hỉ, ôm quyền nói:
- Đa tạ Vân Tiêu công tử!
Viên Cao Hàn hồ nghi nói:
- Chỉ đơn giản như vậy? Không có điều kiện bổ sung?
Lý Vân Tiêu không vui nói:
- Cao Hàn huynh ba lần nghi vấn thành ý của ta là có ý gì?
Viên Cao Hàn khẽ nói:
- Bởi vì ta quá hiểu ngươi, cho nên cảm thấy kỳ quái. Tính toán, xem như ta không đúng.
Nghĩ đến có thể ở thành Viêm Vũ tìm hiểu thập phương quy tắc, hắn cũng cảm thấy tâm tình bành trướng, hắn cách thuật thần còn kém một đường. Đến thành Viêm Vũ đã hai ngày, đã sớm phát hiện nơi này không đúng, tầng ngăn cách kia càng ngày càng mỏng, tùy thời cũng có thể đột phá. Hiện tại cho dù Lý Vân Tiêu muốn toàn bộ tài sản của hắn, hắn cũng không do dự.
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
- Cao