Hắn nói:
- Nếu các hạ không chê, có thể đi cùng ta, ta cam đoan các hạ có thể nhìn thấy các tồn tại cường đại, như vậy sẽ có trợ giúp lớn khi các hạ đột phá Hư Quang Cảnh.
Bộ dáng Bàn Nghị đã động lòng nhưng vẫn do dự chần chừ.
Tất cả cảm xúc lộ rõ trên mặt, Bàn Nghị như tất cả đồ vật hóa linh khác, không rành xã hội tính người, không có nhiều tâm kế khôn ngoan, chỉ có nỗi sợ hãi và lòng e ngại đối với bên ngoài.
Lý Vân Tiêu liếm môi cười gian:
- Các hạ yên tâm, ta không hề có ý hại người, cộng thêm với thực lực của các hạ thì trong thiên hạ hiếm có ai hại được các hạ.
Bàn Nghị gật đầu nói:
- Được, ta chỉ định du lịch tìm cách đột phá, sẽ không tham gia vào các loại ân oán gút mắt giữa nhân loại các ngươi.
Lý Vân Tiêu mừng hết lớn, cười gật đầu lia:
- Ừm ừm! Những việc này tùy ý các hạ, ta không muốn ép buộc cũng không thể làm được.
Lý Vân Tiêu thầm buồn cười, chỉ cần làm theo lời hắn, nếu gặp cường địch thì dù ngươi không muốn ra tay chưa chắc đối phương sẽ tha cho ngươi.
Lý Vân Tiêu đề nghị Bàn Nghị vào Giới Thần Bi, có vẻ Bàn Nghị rất tò mò về thánh khí nhưng vẫn từ chối, chỉ đi theo sát bên Lý Vân Tiêu.
Chuyện Nam vực vương đã giải quyết nhưng trong lòng Lý Vân Tiêu có chút hụt hẫng. Ngày xưa bốn vị siêu cường giả thống ngự bốn vực trong cuộc chiến phong ma chỉ có vị này giúp đỡ Lý Vân Tiêu nhiều nhất nhưng đã chết.
Nhưng nói đi phải nói lại, nếu Hiểu Phong Tàn không chết thì sẽ không xuất hiện đất truyền thừa, Lý Vân Tiêu sẽ không gặp được cơ duyên này.
Có lẽ vô hình trung đều có số phân, tuy Hiểu Phong Tàn chết đi lại thành toàn Lý Vân Tiêu, cũng để lại Bàn Nghị.
Ba người rất nhanh qua truyền tống trận đi Bắc vực, đến chỗ Lam Tuyết Thánh thành.
Truyền tống đến chủ thành Bắc vực, vì tránh cho người Thánh vực phát hiện, Lạc Vân Thường tiến vào Giới Thần Bi, Lý Vân Tiêu thì cùng Bàn Nghị biến thành độn quang bay đi.
Truyền tống trận đi thông Thánh vực giống như Hóa Thần hải, bị quản lý cực kỳ nghiêm khắc. Vì tổ chức đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất nên đặt mười điểm truyền tống tại bắc vực, vũ giả thông qua trắc nghiệm đều có thể đến đây.
Mấy canh giờ sau hai người đi tới một thành truyền tống.
Cực kỳ náo nhiệt, vừa vào trong thành liền cảm nhận không khí khác biệt. Trên đường ngựa xe như nước, toàn là vũ giả, đều thảo luận về đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất.
- Cao thủ mạnh nhất khu ta chắc chắn là Lư công tử rồi, trực tiếp cầm lệnh bài thăng cấp liền đi.
- Ừm! Không hiếm người có thể trực tiếp cầm lệnh bài thăng cấp, nhưng làm quan trắc nghiệm biểu tình sợ hãi thì tới nay chỉ có một mình Lư công tử.
- Ài, nếu có thể tiến thêm một ải thì tốt biết mấy, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
- Đừng mơ nữa! Muốn xem cuộc chiến hoặc bản thân là Vũ Đế cao giai hoặc giàu nhất thiên hạ mua bằng nguyên thạch, và phải có thân phận lai lịch rõ ràng. Đời này ngươi và ta đừng có mơ.
- Đúng đúng, tốt nhất là nhanh chóng khiêng gạch, làm chậm sẽ bị đốc công tới đánh chúng ta!
Hai vũ giả đê giai đẩy xe đẩy tay vừa đi đường vừa trò chuyện. Bọn họ đi đường hẻo lánh, tránh cho va chạm vũ giả lại gây rắc rối.
Nhưng thần thức của Lý Vân Tiêu rộng lớn gần như nghe hết tiếng động nửa thành trì.
- Rắc rối rồi, quản lý nghiêm khắc như vậy.
Bàn Nghị hỏi:
- Rắc rối gì? Thực lực của chúng ta đã vượt qua Vũ Đế cao giai. A đúng rồi, thân phận của ta không rõ ràng, e rằng không qua cửa được.
Bàn Nghị lộ vẻ mặt ngượng nghịu, nhíu mày.
Lý Vân Tiêu nhìn buồn cười nói:
- Như thế nào? Ngươi muốn đi vào xem cuộc chiến?
Bàn Nghị gật đầu nói:
- Đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất, có thể kiến thức cường giả mạnh nhất trên đời này làm ta rất hưng phấn.
Bàn Nghị hồi hộp siết chặt hai nắm tay.
Lý Vân Tiêu buồn cười.
Bàn Nghị hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn kiến thức một phen?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm, khóe môi cong lên:
- Muốn, đương nhiên là muốn, không thì ta đến đây làm gì? Trước tiên chúng ta phải tìm cách lẻn vào, thân phận đúng là khó làm