Nhưng ngày xưa Thương Ngô Khung hại Hoa Thiên Thụ, thậm chí hại chết Lý Vân Tiêu, dù không hoàn toàn là Thương Ngô Khung sai khiến nhưng cũng thuộc một trong các chủ mưu, nếu tha cho thì quá dễ dàng rồi, không hợp tính cách của Lý Vân Tiêu.
Diệp Nam Thiên nói:
Ơ- Về tình về lý thì Thương Ngô Khung và ngươi có thù riêng, nên giết. Về ơn thì ta mấy lần cứu ngươi thoát khốn, nể mặt ta, ngươi không nên giết hắn. Về đại nghĩa thì Thương Ngô Khung là một trong lãnh tụ thiên hạ, ma kiếp sắp tới, ngươi không nên giết hắn.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói
- Đừng nói đạo lý linh tinh gì với ta, dài dòng quá. Bản thiếu gia muốn giết liền giết, không muốn giết thì không giết. Nhưng có một điều ngươi nói đúng, ngươi có ơn với ta, bản thiếu gia không thể không báo. Ta có thể tha cho Thương Ngô Khung nhưng từ nay xóa bỏ ân tính trước đó của ngươi và tay, ngươi có chịu không?
Diệp Nam Thiên giật mình, do dự.
Diệp Nam Thiên nhiều lần ra tay giúp Lý Vân Tiêu một vì giúpa Hạo Phong, hai vì kết thân với chủ nhân Giới Thần Bi. Tất cả diễn ra vô cùng thuận lợi, nếu vì cứu Thương Ngô Khung mà lãng phí những ân tình này thì hơi không đáng giá.
Nếu lôi ân tình ra trong trường hợp khác có thể đổi lấy ích lợi càng lớn hơn.
- Chẳng lẽ ngươi không thể từ đại nghĩa . . .
- Đủ rồi!
Lý Vân Tiêu tức giận ngắt ngang:
- Nếu ta giết cả nhà ngươi thì ngươi có thể xuất phát từ đại nghĩa tha cho ta không? Ta là chủ Giới Thần Bi, là chủ lực tương lai kháng ma!
Mặt Diệp Nam Thiên xanh mét không nói nữa, khẽ thở dài:
- Được rồi.
Thương Ngô Khung mừng như điên, vội kêu lên:
- Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!
Diệp Nam Thiên lắc đầu:
- Là tự ngươi gieo ‘nhân’, ta không thể thay đổi ‘quả’ cho ngươi, hãy tự bảo trọng.
Thương Ngô Khung giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Diệp Nam Thiên nói:
- Ngươi muốn giết hắn hì cứ giết, ta mặc kệ.
Diệp Nam Thiên tiếc không muốn lãng phí ân tình với Lý Vân Tiêu.
- Diệp Nam Thiên đại nhân!
Thương Ngô Khung sốt ruột hét to:
- Ta là Chấp Chính Ti của Thánh vực, người là tiền bối Thánh vực, không thể ngồi xem mặc kệ!
Diệp Nam Thiên chắp hai tay sau lưng phớt lờ Thương Ngô Khung kêu gào cầu cứu, hoàn toàn đặt quyết tâm.
Lý Vân Tiêu chắp tay hướng Diệp Nam Thiên:
- Đa tạ!
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra sát khí tới gần Thương Ngô Khung.
Thật ra mới rồi Lý Vân Tiêu có cơ hội giết Thương Ngô Khung nhưng lần đầu tiên thi triển ảo thuật với cường giả thần cảnh, hắn muốn thử xem mình có thể làm được đến trình độ nào nên đã bỏ lỡ nhiều thời gian, vời Diệp Nam Thiên ra.
Lý Vân Tiêu không muốn phức tạp nữa, tay phải chộp, Kiếm Thương Trảm Hồng hiện ra trong lòng bàn tay, muôn vàn kiếm ý lượn vòng quanh thân.
Thương Ngô Khung sợ hãi lùi ra sau, rít gào liên tục:
- Lý Vân Tiêu! Ngươi không muốn biết toàn bộ sự thật sao?
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng lạnh giễu cợt:
- Đương nhiên muốn biết, nhưng ta sẽ dùng cách của mình tìm ra đáp án từ trong não của ngươi.
Kiếm thế vung lên, muôn vàn tinh thần tụ lại, bầu trời chấn động trước kiếm uy.
Kiếm ý đầy trời bao phủ, kiếm thức chưa ra đã khí lạnh thấu xương.
- Tốt, tốt, tốt!
Thương Ngô Khung biết không thể may mắn thoát khỏi, liên tục gầm rống ba chữ tốt rồi dữ tợn cười như điên:
- Ha ha ha! Muốn giết ta, muốn rút hồn phách của ta tìm tòi ký ức? Làm sao ta có thể cho ngươi như nguyện?
Trụ quang trong tay Thương Ngô Khung tỏa sáng chói lòa.
Làn da trên người Thương Ngô Khung già nhanh với tốc độ mắt thường trông thấy, khuôn mặt biến tang thương, tóc đen hóa trắng. Điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt thù hận và tức giận.
Chợt một người hiện ra bên cạnh Diệp Nam Thiên, là Bí Đình Phong.
Bí Đình Phong biểu tình giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, hắn muốn tự bạo!
Thương Ngô Khung hoàn toàn phát cuồng:
- Ha ha ha! Diệp Nam Thiên, nếu ngươi đã thấy chết không cứu vậy thì chết chung với Lý Vân Tiêu đi!
Thương Ngô Khung dùng quy tắc trụ quang thiêu đốt tất cả tuổi thọ của mình, vùng đan điền không ngừng gã ánh sáng phản chiếu cùng trụ quang.
Diệp Nam Thiên biến sắc mặt nói:
- Chết tiệt, ngươi muốn hủy cả Thánh vực sao?
Diệp Nam Thiên tức giận quát:
- May mắn ta không ngốc đi cứu ngươi, kẻ ích kỷ như vậy