Lý Vân Tiêu:
- . . .
- Ha ha ha! Vậy mới đúng, giả bộ anh hùng hảo hán trước mặt ngô làm gì?
Phong Yếu Ly cười mắng:
- Bao nhiêu người giả làm hảo háng cuối cùng thành người chết.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Đã chết nhiều người như vậy nếu ta không thể sống tiếp thì bọn họ chết uổng, không phải ta tham sống sợ chết, chỉ không muốn làm bọn họ chết uổng công.
Phong Yếu Ly lạnh lùng cười:
- Được rồi, ngươi ngậm miệng lại được rồi, phế vật! Nhưng ta thích loại phế vật tham sống sợ chết như ngươi! Lý Vân Tiêu, suy nghĩ sao rồi? Dùng tàn hồn Họa Đấu đổi mạng sống của hai phế vật.
Lý Vân Tiêu buồn bực hỏi:
- Ngươi cảm thấy mạng sống của hai người này đáng giá tàn hồn kia sao?
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
- Hừ! Theo ta thấy tự nhiên là không đáng, căn bản không thể so sánh, vì đó là vũ nhục tàn hồn! Nhưng quan trọng là ngươi cảm thấy có đáng không, nếu ngươi cũng cảm thấy không đáng giá vậy ta sẽ giết hai phế vật này!
Mắt Phong Yếu Ly lóe tia trêu cợt:
- Tàn hồn đổi phế nhân, coi như cũng khá xứng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Khi các hạ nói chuyện có thể tôn trọng chúng ta chút được không?
Phong Yếu Ly không khách sáo nạt:
- Hừ! Ngậm miệng! Muốn tôn trọng thì đưa thực lực ra đây! Thực lực của mình chẳng ra gì hì người ta làm sao tôn trọng ngươi?
Đoan Mộc Hữu Ngọc á khẩu.
- Được rồi, ngươi hãy thề độc đi, có tàn hồn rồi đừng làm khó hai người họ nữa.
Lý Vân Tiêu hết cách, tuy không có tình cảm sống chết có nhau với huynh muội Đoan Mộc nhưng dù sao cũng quen biết. Tàn hồn Họa Đấu vô dụng với Lý Vân Tiêu, giờ hắn đành buông bỏ.
Phong Yếu Ly cười như điên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn:
- Ha ha ha! Được, ta thề!
Phong Yếu Ly giơ cao tay lập tâm thề trước mắt bao người.
Mắt phải Lý Vân Tiêu hơi co lại, một tia sáng đỏ bắn ra ngoài, bên trong có thân hình Họa Đấu nằm thẳng trong ánh sáng đỏ.
Phong Yếu Ly mừng như điên, há to mồm hút mạnh, ánh sáng đỏ bị nuốt vào bụng.
- Ha ha ha, quá tốt, quá tốt! Ta rốt cuộc được đến!
Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng hoàn thành, Phong Yếu Ly cười điên dại, tâm tình rất tốt.
Thái Cực Phong Thiên Đồ trên bầu trời tán đi biến thành mây khói, khí lkạnh tan mất, mặt đất lại ấm áp.
- Ca!
Đoan Mộc Thương vội tiến lên trị thương cho Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu ngăn nàng lại:
- Chỉ bị thương ngoài da.
Đoan Mộc Hữu Ngọc chắp tay hướng Lý Vân Tiêu:
- Đa tạ Vân thiếu gia cứu ta.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Não ta bị cửa kẹp rồi, thứ quan trọng như vậy đủ đề kiềm chế một vị cường giả như thế, vậy mà vì cứu các ngươi đã hiến ra ngoài.
Đoan Mộc Hữu Ngọc xấu hổ vội nói:
- Yên tâm, Vân thiếu gia mới tổ kiến Thiên Vũ Minh tương lai chắc chắn đại triển hùng đồ, ta tự nhận là có chút tài hoa, chắc sẽ giúp đỡ được.
Lý Vân Tiêu vui vẻ hỏi:
- A? Ý của Ngọc công tử là muốn tham gia vào Thiên Vũ Minh?
Đoan Mộc Hữu Ngọc gật đầu nói:
- Mạng của ta và xá muội do Vân thiếu gia cứu, huống chi Thiên Vũ Minh cũng vì ứng đối ma kiếp, công lớn muôn đời. Không chỉ hai huynh muội ta, ta định khiến toàn Đoan Mộc thế gia đều tham gia vào.
Lý Vân Tiêu mừng hết lớn:
- Ha ha ha! Vậy thì quá tuyệt, không uổng ta tốt bụng làm việc tốt, truyền bá năng lượng chính nghĩa!
Có người Đoan Mộc thế gia tương đương thêm đôi mắt nhìn thấu tương lai, tác dụng là tính toán địa nạn.
Phong Yếu Ly tự cuồng cười một lúc rồi bình tĩnh lại:
- Hai ngươi đứng lại đó!
Người Phong Yếu Ly phát ra khí thế tỏa định Đoan Mộc Hữu Ngọc, Đoan Mộc Thương tựa như tường đồng vách sắt ức chế hai người.
Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt tức giận quát:
- Muốn sao?
Phong Yếu Ly cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, tàn hồn đã đổi mạng của các ngươi, ta sẽ không làm khó dễ. Nhưng Cửu Diệu tinh trượng chính là vật ta quyết có được, đưa nó ra là đi được rồi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hỏi:
- Nếu ngươi đã không khó xử chúng ta vậy tại sao còn muốn đưa tinh trợng ra?
Lý Vân Tiêu cười hùa vào:
- Đúng vậy! Ngươi đã lập tâm thề sẽ không làm khó huynh muội bọn họ, chẳng lẽ muốn đổi ý?
Phong Yếu Ly:
- . . .
Phong Yếu Ly ngây người, đúng là vậy, gã chưa lấy được Cửu Diệu tinh trượng