Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hàng trăm công kích đèu mở, các loại chùm sáng lớn nhỏ khác nhau ẩn chứa hầu hết công kích ngũ hành như sao băng, mưa rào phô thiên cái địa bắn vào thành, kinh thiên động địa.
Mọi người đứng trên cao mấy vạn trợng, cảm nhận chấn động cực mạnh, dao động nguyên lực. Mỗi người biểu tình cực kỳ khó xem, mặt không biểu tình nhìn.
Từ trong thành thỉnh thoảng có vũ giả phóng lên cao, rống lớn giết hướng chiến hạm nhưng bị mười hai người bảo vệ dễ dàng giết chết, cơ thể nổ tung ra, nhiều ma khí dâng lên tan biến trên bầu trời.
Tàn sát hoàn toàn nghiêng về một bên. Bất dạ thành không có bất cứ năng lực chống cự, ma khí bên dưới bị oanh kích ồ ạt dần xua tan, mọi kiến trúc hoàn toàn thành phế tích, gần như không một mái ngói nguyên vẹn.
Hiếm khi có vũ giả chạy ra khỏi thành trốn hướng biển cả bốn phía nhưng bị mười hai người bảo vệ dễ dàng đuổi theo chém giết.
- Đủ rồi!
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
- Có thể ngừng, người chết hết rồi.
Một câu đơn giản lại khiến lòng run sợ, nói ra không chút tình cảm chỉ có âm trầm.
- A!
Diệp Nam Thiên cười khẽ:
- Sau đó sẽ phải trải qua nhiều tình hình như hôm nay, nếu ai không thích ứng thì hãy nhanh chóng thích ứng đi.
Mặt Lý Vân Tiêu tái xanh khó xem hơn người khác, vì hắn không chỉ thấy rõ ràng cuộc đồ sát trong thành, thần thức siêu mạnh cảm ứng hầu như mỗi người đều gào thét, kêu gào, tuyệt vọng, căm hờn.
Mặt Lý Vân Tiêu xanh xao, cắn chặt răng, lạnh giọng nói:
- Lỗ Thông Tử, ngươi thật đáng chết!
Diệp Nam Thiên liếc Lý Vân Tiêu, võ vai an ủi:
- Xuống đi.
Chín chiếc chiến hạm ở trên cao tách ra, sau đó bị thu về.
Liên tục oanh kích hao phí nguyên thạch có thể nói là con số thiên văn, may mắn người đứng trên chiến hạm cơ bản là người có sức mạnh, quyền thế trong thiên hạ hiện nay nên chịu được gánh nặng tiêu hao này.
Trên chiến hạm có hai trăm người, khí thế hùng hồn từ trên trời giáng xuống. Nguyên bất dạ thành đã tan biến, phế tích đầy đất, xác chết la liệt, vô cùng thê thảm.
Ma khí bao phủ thành thị đã bị đánh tan gần hết, không ngừng khuếch tán bốn phía. Trong thành không một người sống.
Diệp Nam Thiên đột nhiên chỉ một cái, rạch ngang, một luồng chỉ quang cắt xéo ra ngoài.
Giữa hư không phát ra mấy tiếng hét thảm:
- A! A!!!
Máu phun ra, một vài tay chân cụt rớt xuống.
Diệp Nam Thiên lạnh nhạt nói:
- Cá lọt lưới.
Diệp Nam Thiên liếc Lý Vân Tiêu:
- Với thần thức của Vân thiếu gia chắc phát hiện được mấy người kia đúng không?
Lý Vân Tiêu hơi nhíu mày, dường như rất khó chịu loại không khí này, bịt mũi hỏi:
- Thế nào? Đại nhân trách ta sao?
Diệp Nam Thiên lắc đầu nói:
- Không phải trách Vân thiếu gia mà hy vọng Vân thiếu gia đừng lòng dạ đàn bà, nếu không sẽ phải trả giá càn đắt, chưa biết chừng lần sau là người chúng ta chết.
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng:
- Ta sẽ ghi nhớ.
Diệp Nam Thiên gật gù, không nói gì nữa. Thần thức của mọi người rất nhanh phủ lên nguyên thành trì, không phát hiện có người sống nào mới tụ tập lại khu vực truyền tống bị hủy.
Có mấy người dựa vào ký ức tìm đến, vì khu truyền tống bị đánh nát bét đại điện đặc điểm gì để lần mò.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nơi này coi như biển ngoài Hóa Thần hải, biển nội ẩn trong mây sâu không biết, tra tìm quy mô lớn thì không kịp. Từ truyền tống này mở một cái lỗ dọc theo con đường vốn có đi đi.
Diệp Nam Thiên nói:
- Để ta làm cho, ta có tọa độ Hóa Thần hải.
Hai tay Diệp Nam Thiên co thành hình vòng tròn, ánh sáng vàng từ từ bay ra từ lòng bàn tay hóa thành chiến hạm lung linh nhỏ xinh đón gió biến to cỡ mấy trăm trượng, khí thế trang nghiêm lơ lửng trước mắt mọi người.
Dù Lý Vân Tiêu đã nhiều lần thấy thuyền Nặc Á nhưng bây giờ nhìn Diệp Nam Thiên thể hiện ra toàn cảnh thì vẫn giật nảy mình, bị cảnh tượng hùng vĩ làm hết hồn.
Mọi người lần lượt lên chiến hạm, dưới chân không phải chất liệu thực mà là một tầng sáng vàng mông lung, như đứng trong không khí.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêu, cười hỏi:
- Có cảm giác khác biệt gì không?
Biểu tình Lý Vân Tiêu giật mình nói:
- Đây là hình dạng hoàn toàn của chiến hạm sao? So với Diệp Phàm thi triển thì đúng là