- Được.
Người kim loại cầm kiếm, từng luồng sáng vàng bắn ra từ thanh kiếm, lại là một số chữ kỳ lạ. Thanh kiếm bỗng chốc trong suốt.
Diệp Nam Thiên lộ vẻ giật mình. Kiếm này cực kỳ sắc bén khiến Diệp Nam Thiên cảm nhận cái gì đó hạo nhiên chính khí, dường như có tác dụng khắc chế ma vật.
Người kim loại giơ kiếm lên bỗng chém xuống.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vô số điếm nối nổ tung trước kiếm thế, vỡ thành ma nguyên. Khe hở bị kiếm chém rách đang từ từ khép lại.
Diệp Nam Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, mừng như điên reo lên:
- Không phân liệt ra!
Giây sau khe hở tự động khép lại, điểm nối xung quanh từ từ di chuyển tới không gian đó như tự cân đối lực lượng.
Phương xa, Hình và Vũ Thần nhìn ngây người, đồng thanh kêu lên:
- Không thể nào!
Vũ Thần ngơ ngác lẩm bẩm:
- Sao . . . Sao có thể như vậy?
Hình mắt tròn mắt dẹt, nhưng sau đó tỉnh táo lại ngay, lạnh lùng nói:
- Chắc chắn do thanh kiếm kia, đó là kiếm gì?
Vũ Thần không trả lời được vì hoàn toàn không biết là kiếm gì mà có thể chém rách quy tắc tỏa được.
Người kim loại lại giơ kiếm lên:
- Đại nhân cẩn thận!
Kiếm lại nổi lên ánh sáng vàng,muôn vàn khí tượng, có tiếng thú gầm từ trong kiếm. Người kim loại vận dụng kiếm thế.
Hình hét to:
- Ngăn hắn lại! Ngăn tên đó lại, mau xông lên giết hắn đi!
Thanh âm truyền đến, một số ma tu gần người kim loại dường như bị chấn nhiếp cùng bỏ rơi đối thủ ban đầu xông hướng người kim loại.
Nhưng vũ giả ba phái làm sao cho ma tu như ý? Vũ giả kéo nhau lao hướng quy tắc tỏa, giết đám ma tu.
Người kim loại hét chói tai:
- Hạo Nhiên Thiên Chinh quyết!
Nhát kiếm chém ra, kiếm ảnh rầm rộ như cam lộ mưa đổ đánh vào quy tắc tỏa.
Vô số điểm nối chớp mắt nổ bùm bùm nứt ra.
quy tắc tỏa mừng như điên:
- Đa tạ!
Diệp Nam Thiên bước ra ngoài ngửa đầu hú ba tiếng, chắp tay nói:
- Xin hỏi cao danh quý tính của các hạ?
Người kim loại thu kiếm về:
- Mạc Cảnh Châu.
Người kim loại là tổ tiên Mạc gai, luôn bám vào trong Thiên Tru Đãng Ma kiếm, dùng thần luyện cương chế tạo thân thể đi theo Linh Mục Địch đến đây.
- Mạc Cảnh Châu?
Diệp Nam Thiên thầm lặp đi lặp lại mấy lần, cảm thấy vô cùng xa lạ. Nhưng mặc kệ nó, người này thuộc Thiên Vũ Minh là Diệp Nam Thiên đã rất vui vẻ.
Diệp Nam Thiên chắp tay:
- Một lần nữa xin đa tạ!
Mạc Cảnh Châu nói:
- Cùng là người tru ma, khách sáo rồi.
Diệp Nam Thiên cảm kích gật đầu, không nói nhiều. Diệp Nam Thiên ngửa đuầ hú vài tiếng, vọt người lên biến mất tại chỗ.
Dường như bị áp lực lâu nên Diệp Nam Thiên lao ngay với chiến trường, tựa như con rồng vàng bay lượn, nơi đi qua vang tiếng hét thảm liên tục.
Hình nổi khùng lên túm cổ áo Vũ Thần, quát nạt:
- Bao lâu nữa? Mất bao lâu mới ấp trứng ra Cửu mang Dũng?
Vũ Thần bị siết cổ thở không nổi, bị nghẹn mặt đỏ rực:
- Ta . . . Ta không . . . Biết . . .
Một thanh âm ung dung vang lên:
- Ha ha ha! Tính kiên nhẫn của Hình đại nhân kém vậy sao?
Dường như Cổ Ma Tỉnh có thay đổi, từ trạng thái tĩnh bắt đầu xoay tròn khuếch tán, rất nhanh biến to gấp mấy lần. Miệng giếng tựa như một tinh huệ lấp lánh lực lượng khủng bố.
Tinh hệ làm phông nền, Lỗ Thông Tử chống gậy bạc xuất hiện, mặt cười tủm tỉm.
Hình giật mình, vui vẻ hỏi:
- Thành công?!
Lỗ Thông Tử gật đầu, lát sau lại lắc đầu.
Hình sắc mặt âm trầm tức giận quát:
- Rốt cuộc có thành công hay không?
Lỗ Thông Tử trả lời:
- Thành công nhưng . . . Cũng thất bại.
Hình:
- . . .
Hình lạnh lùng nói:
- Đổi lại người nói ăn nói kiểu đó với ta thì lúc này đã thành mảnh vụn trong vũ trụ.
Lỗ Thông Tử mỉm cười nói:
- Ha ha ha, cho nên lão hủ mới bảo là tính kiên nhẫn của Hình đại nhân kém.
Hình cắn răng chửi:
- Bà nọi ngươi, mau nói tiếng người với ta!
Hình nóng nảy mắt bốc lửa, tóc dựng đứng, hận không thể ăn thịt Lỗ Thông Tử!
Lỗ Thông Tử ngừng giỡn nhây, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mang Dũng đã tới kỳ ấp trứng nhưng hơi khác với hình dạng dự tính.
Hình kinh ngạc hỏi:
- Khác gì?
Lỗ Thông Tử vung tay lên, mang quang lấp lánh trải ra thành tấm mành, bên trong có mấy động vật mập mạp mấp máy bò tới lui, bụng to gần như chạm đất, không thấy hai chân đâu.
Hai cánh