Nhưng hôm nay hắn nhận được tin tức, Tần Lập thất vọng cực độ với Hứa Vô Chu, nên hắn không còn cố kỵ nữa, nhìn Hứa Vô Chu châm chọc nói:
- Võ đường không phải là nơi sâu mọt và phế vật có thể đi vào, về sau ngươi muốn nghe giảng thì đứng ở ngoài cửa nghe.
Lâm Thanh Sơn biết tính tình của Hứa Vô Chu, bị khi dễ như vậy còn không phải nhảy dựng lên gây náo loạn sao? Chỉ cần hắn gây sự, bọn hắn sẽ xuất thủ giáo huấn, người ở chỗ này ai không muốn đánh đối phương?
- Ngươi bảo ta đứng ở ngoài cửa nghe giảng bài?
Hứa Vô Chu cười tủm tỉm, chỉ chỉ vào mũi mình hỏi.
Lâm Thanh Sơn không nghĩ tới Hứa Vô Chu lại bình tĩnh, còn cười như thế, hắn nhíu mày.
- Ta không muốn cùng sâu mọt phế vật như ngươi ở chung một chỗ, làm người phải tự biết lấy mình.
Lâm Thanh Sơn trả lời.
- Ngươi mở miệng một tiếng sâu mọt, một tiếng phế vật? Ngươi rất cường đại?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Người ở chỗ này không ai dưới Khí Huyết tam trọng, mà ta là Hậu Thiên tam trọng.
Đệ tử trong võ đường tạm thời do ta quản.
Lâm Thanh Sơn nhìn Hứa Vô Chu lạnh lùng nói.
- Cho nên sau này ở võ đường, ta muốn ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó.
- Ta còn tưởng ngươi mạnh cỡ nào, nguyên lai chỉ là Hậu thiên tam trọng, cũng chỉ là phế vật nha.
Hứa Vô Chu khinh thường nở nụ cười.
Lâm Thanh Sơn chưa từng bị người khác mắng là phế vật, huống chi còn bị loại rác rưởi như Hứa Vô Chu mắng, hắn trợn mắt lên trừng Hứa Vô Chu.
- Đừng có trừng mắt với ta, dáng vẻ ngươi trừng mắt cũng không bằng mấy con chó hung ác ở cửa thành kia, có thể hù doạ ai đây.
Hứa Vô Chu nhẹ nhàng nói.
- Mắng ngươi phế vật cũng là có nguyên nhân, ta là người có giáo dưỡng, tuyệt đối sẽ không giống ngươi mắng loạn lên, ta hỏi ngươi, ngươi là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Lâm An Thành sao?
- Đương nhiên không phải!
Lâm Thanh Sơn nhíu mày, trả lời không hợp lý sẽ đánh chết ngươi.
- Cái này đúng rồi, cho nên ngươi chính là phế vật nha.
Ngươi cũng giống ta, không phải thế hệ trẻ mạnh nhất Lâm An, nói rõ trên bản chất chúng ta không có gì khác biệt.
Nếu ngươi lợi hại thì đi đánh gục mấy đệ tử thế gia khác, xưng hùng ở trong thế hệ trẻ, giương danh Tần gia ta.
- Nhưng ngươi lại giống như ta, còn ở trong võ đường, đây không phải là chó chê mèo lắm lông sao? Ta là người bình thường, ngươi là Hậu thiên tam trọng, đều giống nhau không thể mang lại vinh quang cho Tần gia, chót bảng và thứ hai đều là kẻ thất bại.
Thánh nhân Lỗ Tấn đã từng nói, thứ hai là kẻ thất bại lớn nhất.
- Cho nên ngươi so với ta cũng không phải ưu tú hơn, mà chỉ càng tiếp cận thất bại hơn ta mà thôi.
Vậy nên ngươi mắng ta là phế vật, có phải cũng chửi mình là phế vật hay không?
Hứa Vô Chu hỏi.
Thánh nhân Lỗ Tấn là ai? Hắn có nói qua câu này sao? Lâm Thanh Sơn và đám người ngơ ngác, biết Hứa Vô Chu nói không hề có đạo lý, nhưng lại không phản bác được, trong lúc nhất thời đều á khẩu.
Từ lúc nào miệng lưỡi của Hứa Vô Chu bén nhọn như vậy?
- Các phế vật, nhường một chút đi.
Hứa Vô Chu đứng lên, vỗ vỗ cái mông đi về phía nhà kho võ đường, hôm qua lão đầu kia nói Luân Hồi Bát cần thôn phệ kim loại mới có thể chữa trị, đồng thời chuyển hoá thành chất lỏng giúp tăng cao tu vi, hắn muốn đi thử một chút.
Trên bục giảng, thiếu nữ mỉm cười xinh đẹp nhìn chăm chú bóng lưng hắn đi xa.
Đều nói hắn ngu xuẩn không gì bằng, nhưng biểu hiện vừa rồi không giống như một thằng ngu, rất có ý tứ.
Người thứ hai và kẻ dưới chót đều là thất bại, câu nói thật thú vị!
Trong kho vũ khí, bày đầy đao kiếm thương côn bổng… trong đó binh khí kim loại tầm trăm thanh, bởi vì cung cấp cho đệ tử võ đường sử dụng nên phẩm chất cũng không phải