Chỉ là hơn một canh giờ, trong tay Hứa Vô Chu đã đổi một quyển sách, hắn vẫn an tĩnh nhìn xem.
- Quyển sách này thế nào?
Tần Khuynh Mâu chủ động mở miệng.
- Cũng không tệ lắm, câu “nhất vũ trì đường thủy diện bình, đạm ma minh kính chiếu diêm doanh” này, ta thấy rất hay.
Hứa Vô Chu trả lời.
Tần Khuynh Mâu sững sờ, hắn thật đang nghiêm túc đọc.
Trong quyển sách này, nàng thích nhất cũng là bài thơ Vũ Hậu Trì Thượng này.
- Thế gia thi đấu ngươi không cần để ở trong lòng, đó là Tạ Quảng Bình gài bẫy đợi ngươi.
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu nói.
Nàng biết Hứa Vô Chu rất thích nàng, là chủng loại rất ưa thích kia.
Làm các loại sự tình để hấp dẫn sự chú ý của nàng, để lấy lòng nàng.
Nàng học văn, hắn học văn theo.
Chỉ là thiên phú của hắn thực quá kém, tính cách cũng không yên tĩnh.
Hết lần này tới lần khác...!Lại không có tự mình hiểu lấy, học được một bài thơ, đọc một đoạn văn chương, đã cảm thấy mình tài hoa hơn người, lập tức muốn nhập đạo.
Đồng dạng, tham muốn giữ lấy của Hứa Vô Chu cũng quá mạnh, không cho phép bất kỳ người nào đánh chủ ý lên nàng.
Tạ Quảng Bình cũng bởi vì điểm ấy kích thích Hứa Vô Chu, để hắn giận dữ phát thệ, lập xuống đổ ước.
- A! Không sao, thử một chút đi.
Hứa Vô Chu nghĩ thầm thế gia thi đấu mạnh nhất cũng chỉ là Hậu Thiên cảnh, hắn hấp thu nhiều chút kim loại, hẳn là không cần sợ.
Trọng yếu nhất chính là vì bạc của hắn.
Tần Khuynh Mâu cho rằng Hứa Vô Chu còn vì ghen ghét Tạ Quảng Bình đánh chủ ý lên nàng, vì vậy muốn tranh giành một trận nên mở miệng khuyên nhủ:
- Ta đã kết hôn với ngươi, Tạ Quảng Bình hắn không có chút cơ hội nào, ta cũng không thích người kia.
- Thật không có quan hệ tới hắn.
Hứa Vô Chu nói.
Tần Khuynh Mâu hơi nhíu mày, vẫn cố chấp như vậy.
Ngươi không biết lấy nhân phẩm của ngươi đi tham chiến mà nói, có thể sẽ bị đánh chết sao.
Được rồi, hắn luôn không nghe lời người khác khuyên, bản thân cố chấp.
- Có thể cho ta một lời giải thích không? Vì sao ở hôm qua lại làm ra chuyện như vậy.
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu.
Cho dù nàng là bị bức hôn, nhưng ở đêm đại hôn, phu quân leo lên giường khuê mật, còn đi dạo thanh lâu, ai có thể chịu đựng được chuyện như vậy.
Hứa Vô Chu muốn nói là Lâm Thanh Từ mời hắn vào phòng nàng, chỉ là há miệng vẫn không có nói ra.
Người ta là khuê mật, nói ra nàng cũng không tin, còn cho rằng mình đang trốn tránh trách nhiệm.
Giải thích, cũng giải thích không thông.
Tỉ như tại sao Lâm Thanh Từ muốn kéo hắn vào phòng.
Hắn mang tiếng là tên cặn bã, chẳng lẽ Lâm Thanh Từ sẽ thích loại người như hắn?
- Không có gì giải thích sao?
Tần Khuynh Mâu nhắm mắt, nàng cũng rất thất vọng.
Nguyên bản, nàng đã chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh.
Chỉ là...!một tên đam mê tửu sắc như vậy, làm sao để nàng chấp nhận được.
Một người coi như cặn bã, cũng phải có điểm mấu chốt của cặn bã chứ.
- Hôm qua Thanh Từ ở chỗ của ta khóc lớn, ta cũng không muốn nói ngươi cái gì.
Ngươi là phu quân của ta, điểm ấy đã thành sự thật.
Về sau ngươi là chủ nhân Tần gia, ta hi vọng ngươi không còn giống như trước.
Còn ngươi ta, về sau ta chuyên tâm học văn, trách nhiệm thê tử sợ là sẽ không thực hiện được.
Tần Khuynh Mâu hỏi Hứa Vô Chu.
- Ngươi hiểu ý của ta không?
- Hiểu! Chính là về sau mọi người phân giường ngủ mà thôi.
Hứa Vô Chu ở Địa Cầu gặp quá nhiều cặp vợ chồng không có tình cảm, làm sao có thể không hiểu.
Thấy hắn trực tiếp nói thẳng ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Khuynh Mâu có chút đỏ bừng.
- Ta nhắc lại cho ngươi một câu, thi đấu ngươi đừng tham gia, rất nguy hiểm.
Tần Khuynh Mâu nói.
- Không sao, ta rất nhanh sẽ mạnh lên.
Hứa Vô Chu tùy ý trả lời.
- ...
Vẫn ảo tưởng mơ mộng như vậy, cuồng vọng tự đại không nhìn rõ chính mình.
Tần Khuynh Mâu lắc đầu,