Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 28


trước sau


"Quả là thế."

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, Bạch Cốt đàn chủ đã đưa cho hắn một món lễ lớn.

Dưới tế đàn trung ương có một cái hố to, trong hố lớn tựa như núi thây biển máu, xương cốt chồng chất như núi, tản ra khí tức âm trầm lạnh lẽo..

Hẳn là trước kia, ở dưới tế đàn là một cái hố chứa đầy xác chết, khoảng ngàn vạn cái xác.

Mà bây giờ chỉ còn lại có một đống xương trắng, điều này chứng tỏ trước kia có tồn tại một cái hố chứa xác chết này.

Nhìn xương cốt bên trong cái hố này mà suy luận, những thi thể bị ném tới đây, tu vi của những thi thể này không thấp, yếu nhất cũng là cảnh giới Tôn giả.

Mà di hài của Thánh giả lại tràn ngập khắp nơi.

Tịch Thiên Dạ mặt không biến sắc đi trên những đóng xương trắng này, đối người khác mà nói thì hình ảnh trước mắt này thật là kinh dị.

Nhưng ở trong mắt Tịch Thiên Dạ lại không có bất kỳ cảm xúc gì, khung cảnh này cũng y như phong cảnh ven đường mà thôi.

Không nói Tiên Đế lâm trần, chí cao chí đại, uy cao ngất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là trong trí nhớ của linh hồn Thiên Dạ thánh này thì đây cũng là một cảnh nhỏ mà thôi.

Nếu không phải rơi xuống phàm trần, tu luyện lại từ đầu, hắn căn bản không có hứng thú tầm bảo ở chỗ như thế này.

Ở trên tế đàn, ngoại trừ cái trái tim không ngừng đập kia, còn có một cái quan tài.

Cái quan tài kia nhẹ nhàng trôi nổi ở trên tế đàn, quan tài được chế tạo từ hàn ngọc, tinh mỹ lộng lẫy, không mất mỹ quan như những cái quan tài bình thường.

"Năm... Tuổi trẻ... Người..."

Bỗng nhiên, đang yên tĩnh thì bên trong cây quật phát ra âm thanh đứt quãng rất quỷ dị, giống như giọng nói của một người đang hấp hối sắp chết.

Đổi thành người khác, đột nhiên nghe được thanh âm như vậy, ở trong tình huống này sẽ bị dọa cho nổi da gà, thốt lên hoảng hốt.

Tịch Thiên Dạ giống như đã biết trước điều gì, mí mắt cũng không giật một cái, không có bất kỳ biến hóa nào trên khuôn mặt.

"Có thể xông tới nơi này, ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Tịch Thiên Dạ chậm rãi quay người nhìn về một chỗ, nơi đó xương trắng chất đống, trên mặt đất bao phủ một tầng sợi tơ màu đỏ như máu, tơ máu nối liền một chỗ với nhay, bao phủ lại thành một căn phòng kín.

Mà cái nơi hẻo lãnh đó đang có một cái thây khô, quần áo đã mục nát từ rất lâu.

Nói là thây khô, nhưng thực ra là chỉ nhìn giống thây khô mà thôi, tuy khô quắt giống như tử thi, kỳ thật người đó cũng chưa chết.

Âm thanh vừa rồi chính là do người đó phát ra.

"Đừng... Đi... Đụng..."

Cái thây khô kia hình như đã giống nỏ mạnh hết đà, lúc nói được một chữ phải đợi một lúc sau mới nói ra chữ thứ hai.

Nhưng ý tứ đại khái của lời nói đó cũng có thể hiểu được đôi chút.

Tịch Thiên Dạ không để ý đến lời khuyên của thây khô, mặt không biến sắc đi về phía trung tâm của tế đàn.

Những khúc xương của Thánh bị hắn đạp lên trên phát ra âm thanh lạch cạch, rất nhanh hắn đã đi đến trung tâm tế đàn, trái tim kia luôn luôn đập thình thịch, hình như vĩnh viễn duy trì quy luật đập và quỹ tích đập.

"Đừng... Đụng..."

Thây khô thanh âm có chút gấp rút, hình như đang rất khẩn trương.


Tịch Thiên Dạ mắt điếc tai ngơ, một chân đạp lên tế đàn, lạnh lùng đi tới phía trước của trái tim, nghiêng nghiêng đầu đánh giá nó.

"Trứng của U Minh bọ hạt không ngờ lại xuất hiện ở chỗ vắng vẻ như thế này."

Tịch Thiên Dạ đương nhiên là biết lai lịch của trái tim kia, đây không phải là trái tim, mà là một quả trứng của một con côn trùng, một quả trứng đến từ biển Cửu U.

Biển Cửu U, huyền bí khó lường, trong trí nhớ của Thiên Dạ Thánh Tổ, biển Cửu U là một chỗ cấm kỵ, tu sĩ nhân loại không dám bước chân vào đó.

Các chủng tộc của Thế Giới Hồng Hoang dám bước chân vào biển Cửu U không có mấy cái, chỉ có mấy cái chủng tộc mạnh mẽ nhất mới có lực lượng đi vào biển Cửu U.

Cho nên thế giới loài người đối với biển Cửu U không hiểu rõ nhiều cho lắm, rất nhiều tình báo đều là do mấy chủng tộc mạnh mẽ kia chia sẻ mới có được.

Trong trí nhớ của Thiên Dạ Thánh Tổ về biển Cửu U không có nhiều, chỉ biết là Cửu U là rãnh biển thông qua u minh, sinh vật bên trong biển rất mạnh mẽ và đáng sợ, là một cấm địa của Thế Giới Hồng Hoang.

Mà U Minh Hạt và Âm Minh hạt đều tới từ biển Cửu U, nhưng khác biệt ở chỗ, Âm Minh hạt ở trong biển Cửu U chỉ nhỏ bé như sâu kiến mà thôi. Mà U Minh Hạt lại là vua của Âm Minh hạt, ở biển Cửu U có

địa vị rất cao.

Một con U Minh Hạt có thể chỉ đạo Âm Minh hạt vô cùng vô tận làm chiến thuật biển hạt, ở trong biển Cửu U có rất ít sinh linh nguyện ý trêu chọc nó.

"Ngươi rơi trong tay ta đó cũng là vận khí của ngươi."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, phất tay một cái, có một cái ngọc bàn bay ra ở trong tay áo hắn, vật này cũng là bảo vật mà hắn luyện chế trước đó, tên là nạp bảo bàn, chuyên môn thu lấy một ít đồ vật đặc thù.

Một quả trứng U Minh bọ cạp đươc ấp ra, một khi bị nhân loại khống chế, đó chính là một nguồn trợ lực vô cùng lớn.

Trạng thái đỉnh phong của U Minh Hạt không những mạnh mẽ vô cùng, mà còn có thể hiệu triệu Âm Minh hạt vô cùng vô tận cực kì đáng sợ

Nhưng mà, cho dù Tịch Thiên Dạ đoạt được trứng của U Minh Hạt thì hắn thấy đây cũng là vận khí của U Minh Hạt, đây cũng không phải là hắn cưỡng từ đoạt lí. Bởi vì hắn, có tư cách nói ra lời này.

"Không... Muốn..."

Trông thấy Tịch Thiên Dạ lấy đi trứng U Minh bọ cạp trùng, thây khô hiển nhiên đã phát điên lên, thân thể không có chút sinh cơ bỗng dung bật dậy, một đôi mắt khô quắt tỏ ra lo lắng.

Tịch Thiên Dạ làm như không thấy, nạp bảo bàn xẹt qua hư không, xuất hiện trước mặt trứng U Minh Hạt, từng tia sáng phát ra bao bọc lại quả trứng.

Nhưng vào đúng lúc này, hình như đã chạm phải cái gì, toàn bộ động quật bỗng nhiên lắc lư rất mạnh.

Xương cốt trong hố to từng bộ bị ném ra, giống như cả cây Bất Tử Minh Thụ đang lắc lư.

Lèo xèo C-K-Í-T..T...T!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tiếng thét quỷ dị chói tai vang lên ở bốn phương tám hướng, âm thanh vô cùng vô tận, giống như thiên binh vạn mã đang lao tới.

mặt đất, vách tường, trần nhà... Bị một luồng lực lượng vô hình xé rách, từng vết nứt lan ra, khuếch đại không ngừng.

Theo trong cái khe leo ra từng con bọ cạp màu đỏ sậm, đuôi dữ tợn sắc bén, lập loè ánh sáng màu đỏ tươi, trên lưng có lấy một đôi cánh thịt mỏng như cánh ve, phiến động ông ông tác hưởng.

Âm Minh hạt!

Vô cùng vô tận Âm Minh hạt leo ra từ trong khe nứt, nhìn mãi cũng không thấy phần cuối, lít nha lít nhít, không biết đến cùng là có bao nhiêu.

Những Âm Minh hạt đó hình như đang hết sức phẫn nộ, điên cuồng bò lên trên tế đàn, hoặc bay lên... Giống như cá diếc sang sông.

Cùng lúc đó, vách tường trong động quật xuất hiện các đạo bùa chú, một luồng lực lượng hủy thiên diệt địa dường như đang thức tỉnh, Thánh giả ở trước lực lượng dọa người như thế cũng phải chết.

Quan tài hàn ngọc trên tế đàn bắt đầu rung động kịch liệt, nắp quan tài rung một chút rồi di chuyển một chút, dường như có cái gì muốn leo ra trong quan tài.

Hết sức hiển nhiên, trứng U Minh Hạt không thể động vào được, một khi chạm vào sẽ phát động sát cơ mãnh liệt nhất ở đây.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, không vui không buồn, giống như núi sập trước mặt cũng không để ý đến.

"Ngươi lưu lại nhiều hậu chiêu như vậy, đơn giản chính là muốn bồi dưỡng ra một hậu đại ưu út, ta giúp ngươi làm là được. Nơi đây, liền để nó hóa thành lịch sử đi."

Tịch Thiên Dạ nói khẽ.

Theo như lời của hắn, lại có một luồng kim quang xuất hiện ra từ bên trong ống tay áo của hắn.

Đây không phải là kim quang, mà là từng cái trận kỳ tản ra kim quang.

Trận kỳ như sấm vỡ, trực tiếp xâm lấn tế đàn, hàng loạt phù văn chu ra từ trận kỳ, hòa tan tế đàn, hòa tan cây quật, hòa tan toàn bộ thân thể của Bất Tử Minh Thụ, giống như một cái lò luyện của thiên địa, có thể hòa tan mọi vật.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện