Tiểu Hoàng Kê lẩm bẩm:- Thiên văn vớ va vớ vẩn gì, ở trước mặt gia đều là thức ăn ngon!Gà con nhảy lên bàn, lúc lắc lại gần, há mỏ định ăn mở ngọc báu.- Huynh đê, đừng đùa! Thứ này dùng để luyện hóa chủ không phải ănBình thường Ngự Thủ Sư và thủ bản mệnh tu luyện cần ngọc báu giúp tăng tốc độ, nhưng trước tiên phải mở ra linh khí thiên địa ẩn trong ngọc báu rồi mới cùng nhau hấp thu luyện hóa.- Người biết cái quái gìPhát sinh chuyện làm Lý Thiên Mệnh giật mình.Tiểu Hoàng Kê há mỏ mổ từng khối ngọc báu, nuốt trọn từng khối ngọc như ăn kẹo.Tiểu Hoàng Kê liên tục ăn mấy chục khối hỏa ngọc ẩn chứa linh khí lửa, cả người nó cháy lửa, mặt đỏ rực như uống say, còn ở vài cái:- Mùi vị không tệ, nhai giòn.Lý Thiên Mệnh trợn mắt há hốc mồm:- Ôi mợ, ngươi ăn cục đá không sợ bị táo bón à?Tiểu Hoàng Kê lại ở nơ:- Đồ nhà quê, không kiến thức, cái thứ rác rưởi này thì lão tử chỉ cần một khắc là tiêu hóa hết, cần gì cho ra ngoài?Nhiều linh khí thiên địa hội tụ trong người nó, sóng nhiệt nóng cháy phát ra ngoài, nó thành con gà tây cháy lửa.Lý Thiên Mệnh sững sờ hơn nửa ngày mới phản ứng lại, thầm nghĩ hàng này là Cự Thủ Hỗn Độn Thái Cổ, nghe tên đã ngầu rồi, ăn sống linh khoáng thì có gì lạ.Tiểu Hoàng Kê còn thòm thèm, nó nhặt một khối hỏa ngọc lên đưa cho Lý Thiên Mệnh:- Ngươi cũng thử một viên đi, hương vị không tệ.
Chúng ta là nam nhi đích thực đương nhiên chuyên ăn thứ cứng rắn này.Lý Thiên Mệnh suy nghĩ kỹ, sau khi trải qua huyết mạch của thú bản mệnh đúc thì hắn xem như có Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể.Tiểu Hoàng Kê có thể hấp thu luyện hóa theo kiểu ăn sống thì có lẽ hắn cũng làm được.Hỏa ngọc vào miệng như rượu cay đốt cổ họng Lý Thiên Mệnh muốn cháy, nhưng không quá đau.
Linh khoáng chui xuống bụng, cảm giác như đổ chén canh nóng vào bao tử.Lý Thiên Mệnh cảm nhận rõ ràng dịch dạ dày bao vây hỏa ngọc, từ từ hòa tan nó, nhiều linh khí lửa bộc phát ra, thiêu đốt trong người hắn.- Phù!Lý Thiên Mệnh há miệng thở, phun ra một chuỗi lửa, nhiều linh khí lửa phát tán ra ngoài.Gà con làm vẻ mặt khinh thường nói:- Đừng phun ra, uổng!Mặt Lý Thiên Mệnh nóng rực, hắn nhìn mình toàn thân bốc lửa, cảm giác như đang nằm mơ.Hắn như thế này không khác gì quái vật, nhưng phải công nhận hắn có thể ăn sống linh khoáng như Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng, đây cũng là một trong những năng lực huyết mạch của Cự Thủ Hỗn Độn Thái Cổ.- Cùng là hỏa ngọc nhưng nếu qua hình thức luyện hóa thì chỉ hấp thu được một phần ba là cùng, ăn tươi nuốt trọn kiểu này cảm giác không lãng phí chút xíu nào.
Hơn nữa làm như vậy thì hiệu quả hấp thu càng trực tiếp hơn, linh khí lửa hội tụ trong bụng, Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh luyện hóa nó chuyển thành Thủ Nguyên tiến vào trong Thú Mạch.
Vậy là mình chỉ cần có đủ ngọc báu thì tu luyện nhanh vèo vèo.Lý Thiên Mệnh nở nụ cười, hèn gì Tiểu Hoàng Kê ăn nhiều mà linh khí lửa không trướng nứt bụng nó.
Thì ra trong khi hắn nuốt ngọc báu, bé gà cũng vận dụng Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh chuyển hóa thành Thủ Nguyên, cả hai nhờ điều này tăng tiến vùn vụt.Trong đình viện xập xệ phát sinh ra cảnh tượng nếu để người khác thấy sẽ bị đảo điên thế giới quan.Một người một gà ngồi bên nhau, ăn từng khối ngọc báu như cắn hạt dưa, vừa nhai vừa tám chuyện.
(Mới đầu truyện mà mô tả main như quái vật)Quan trọng là trên thân thể con người và gà con đều cháy lửa.Lý Thiên Mệnh lấy ra ít rượu ngon nhâm nhi chung với Tiểu Hoàng Kê- Huynh đệ, ngươi hiểu bao nhiêu về Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ và bản thân ngươi?Tiểu Hoàng Kê say khướt nằm trên bàn đá, chĩa cẳng lên trời:- Không phải gia cố ý ra vẻ cao sâu mà gia thật sự mờ mịt còn hơn ngươi.
Gia vừa mở mắt ra chỉ biết mình tên Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng, nằm trong Cự Thủ Hỗn Độn Thái Cổ, còn lại không biết gì.Lý Thiên Mệnh nhớ lại:- Ta từng cảm nhận thấy cảnh một bàn tay to hắc ám xuất hiện...Tiểu Hoàng Kê bật dậy, kích động nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:- Ngươi cũng mơ cái này hả?- Người cùng trông thấy nó?Tiểu Hoàng Kê nghiêm túc nói:-