Lý Thiên Mệnh bĩu môi thầm nghĩ:- Đám tiểu súc sinh này thật biết hưởng thụ, ta còn chưa được vào Phi Thúy Lâu bao giờ.Lúc trước Lý Thiên Mệnh chăm chỉ tu luyện, hơn nữa Lý Viêm Phong và mẫu thân yêu cầu nghiêm khắc nên hắn tự hạn chế bản thân.Không ngờ bây giờ Lý Viêm Phong mặc kệ phẩm hạnh của Lý Tử Phong, vậy dựa vào cái gì ngày xưa yêu cầu với hắn nhiều như thế?Các cô nương Phỉ Thúy Lâu đi ra nghênh tiếp, ai nấy ăn mặc yêu diễm, thân hình thướt tha vây quanh nhóm Lý Tử Phong đi vào.
Lý Tử Phong ở trong bụi hoa càng có vẻ phong lưu phóng khoáng,Lý Tử Phong quay đầu liếc Lý Thiên Mệnh một cái, trên cao nhìn xuống nói:- Chờ chút! Nghĩ tình trước kia người che chở ta thường bị phụ thân đánh nên lần cuối gọi người một tiếng ca, cho ngươi một lời khuyênLý Thiên Mệnh nói:- Nói gì thì mau lên.Đối mặt đệ đệ như vậy, tâm tình của Lý Thiên Mệnh khá phức tạp, không có thù hận sống chết gì nhưng có lẽ sẽ phải dạy cho gã một bài học.Lý Tử Phong nghiêm túc nói:- Ngươi nghe cho kỹ, ta muốn khuyến cáo ngươi rằng: Mau biến khỏi Ly Hỏa thành, ngươi đi đến đâu đều là trò cười của nhà chúng ta, của nguyên Ly Hỏa thành.
Ngươi bây giờ là con chó hoang hôi không chịu nổi, có biết không hả?Lý Thiên Mệnh bật cười nói:- Ngươi đang nói cả nhà chúng ta là gia tộc chó hoang sao? Lý Viêm Phong là chó đầu đàn?Đứa nhóc ngày xưa từng tôn sùng mình đã lớn lên, có tư tưởng riêng.Lý Tử Phong không muốn nói nhiều:- Tóm lại hãy biến mất đi, như vậy sẽ tốt cho mọi người.Gã một tay ôm một cô nương, xoay người nghênh ngang đi vào Phi Thủy Lâu.Tiếng cười oanh yến kéo dài không dứt, bên trong là ao rượu rừng thịt, ca múa vui chơi, hưởng thụ trong chốn trần gian.Nhóm người đi mất, chỉ còn mình Lý Thiên Mệnh đứng ở đây.Nơi này có nhiều người vây xem, ánh mắt thương hại.Bọn họ cảm thấy Lý Thiên Mệnh bây giờ thật đáng thương, nhưng thương hại qua đi sẽ bỏ thêm một câu cảm khái: Người đáng thương thì cũng có chỗ đáng hận!Ha ha.Mọi người ra kết luận:- Trông thì phẩm hạnh của Lý Thiên Mệnh tốt hơn Lý Tử Phong, nhưng nhìn từ sự việc Viêm Hoàng học cung thì ngụy quân tử như hắn càng đáng giận hơn Lý Tử Phong- Hắn thật sự nên biến khỏi Ly Hỏa thành, ta nhìn còn thấy mất mặt giùm.Lý Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy.
Dù sao chớp mắt là đến ngày chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung, người thông minh phải biết chọn lúc thích hợp biểu hiện ra, nói với người trong thiên hạ thế nào mới là chính mình.Lý Thiên Mệnh đi tới gần cô bé bị gãy chân, phụ thân của cô bé đã đến.Nam nhân đen gầy sắp chảy cạn nước mắt, nhưng từ đầu tới đuôi không nhìn Lý Tử Phong bằng ánh mắt thù hận, vì gã sợ hãi.Ngược lại khi Lý Thiên Mệnh đến gần, gã hung hăng trùng hắn- Đều tại ngươi hại! Lý Thiên Mệnh, ngươi mau biến đi!Nam nhân vặn vẹo dữ tợn như muốn xé sống Lý Thiên Mệnh, nhưng có vẻ như gã không có lá gan đó.Lý Thiên Mệnh phớt lờ nam nhân, hắn ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ đầu cô bé.
Bé gái đổ máu rất nhiều, sắp hôn mê.Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng hỏi:- Cô bé biết người hại mình là ai đúng không?Trong đau đớn mơ hồ, cô bé gật đầu.Người lớn luôn mù mắt, nhưng đôi mắt của con nít sáng tỏ.Lý Thiên Mệnh chỉ cần cái gật đầu này thôi.
Hắn lấy ra mười khối hỏa ngọc, với người thường thì đây là tài phú kếch sù.Lý Thiên Mệnh đặt hỏa ngọc vào tay phụ thân của cô bé:- Hãy chữa trị cho nàng, nối chân lại.Phụ thân của cô bé ngẩn ngơ, số tiền này đúng là có thể khiến cô bé có cuộc sống mới, thoát khỏi cuộc đời bi thảm.Gã cất hỏa ngọc, hung tợn nói với Lý Thiên Mệnh:- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi sao!? (miếng nói không cần mà tay cất tiền lẹ vê lù)Nhưng khi gã ngước đầu lên thì đã không thấy Lý Thiên Mệnh đâu.Phụ thân của cô bé miệng cọp gan thỏ quát:- Người đâu rồi? Sợ tội bỏ trốn?Người vây xem đều rất ngạc nhiên, vì bọn họ mới ngây người trong chớp mắt đã không thấy Lý Thiên Mệnh đâu.Chỉ có Ngự Thủ Sư rất mạnh mới có thể dựa vào thân pháp làm được điều này.Mọi người đồng thanh kêu lên:- Gặp quỷ!Chỉ có cô bé siết chặt hai tay, chảy dòng lệ.- Đột phá!Sau khi cho cô bé gãy chân mười khối hỏa ngọc, Lý Thiên Mệnh cùng Tiểu Hoàng Kê luyện