Trương Sùng hơi cúi đầu hỏi:- Xin hỏi vì sao Thanh công chúa đến Hỏa Lăng sơn? Trong núi có nhiều mãnh thú, nếu không ai bảo vệ công chúa ...Thanh Nhi ngắt lời Trương Sùng- Ai nói ta không có người bảo vệ?Nàng đã bộc lộ thân phận công chúa nên giọng điệu trở nên uy nghiêm bá khí, Trương Sùng bị hù sợ không dám hó hé tiếng nào.Thê tử của Trương Sùng lên tiếng giảng hòa:- Xin công chúa đừng trách, Trương Sùng vì quan tâm an nguy của công chúa nên không nghĩ nhiều đến điều khác.
Thân phận như công chúa sao không có cao thủ theo bên cạnh bảo vệ được.Còn về Trương Tử Hiên thì vừa lúc chạy tới nơi, nhưng thấy phụ mẫu cúi đầu khúm núm nên gã không dám lên tiếng.Không khí chìm trong tĩnh lặng, chỉ có Khương Phi Linh mỉm cười đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh.Nhìn nụ cười của thiếu nữ, Lý Thiên Mệnh biết hôm nay mình không chết được, nhưng chắc chắn sẽ bị Thanh Nhi châm chọc một phen.Thanh Nhi chắp tay sau lưng:- Ngươi là người của Lôi Tôn Phủ, tên Trương Sùng đúng không?Sau khi bị vạch trần thân phận thì nàng ra dáng công chúa hơn, khí chất xuất thân cao quý lộ rõ ra.Nam nhân trung niên cúi mặt, gật đầu nói:- Vâng thưa Thanh công chúa.Thanh Nhi hỏi:- Người Lôi Tôn Phủ chạy đến đây làm cái gì? Hai ngày trước ta thấy vài người khác cũng là Lôi Tôn Phủ các ngươi.Trương Sùng ấp úng:- Cái này ...Chỗ này bị Lôi Tôn Phủ phát hiện, Thần Nguyên đương nhiên thuộc về Lôi Tôn Phủ.Thanh Nhi hỏi:- Ngươi muốn bị chém đầu phải không?Trương Sùng vội lên tiếng:- Công chúa đừng tức giận, ta nói!Nhìn bộ dạng lúng túng của Trương Sùng đâu còn vẻ lạnh lùng bá đạo vừa rồi.Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người ghê gớm tới đâu cũng có lúc phải cúi đầu.Thanh Nhi thúc giục:- Mau lên, đừng lề mề!Lý Thiên Mệnh cũng rất tò mò đám người Lôi Tôn Phủ chạy vào đây làm gì.Trương Sùng nói một hơi dài:- Là vầy, Lôi Tôn Phủ chúng ta phát hiện một Thần Nguyên trong Hỏa Lăng sơn nên tuyển ra bảy đệ tử đến đây cạnh tranh, ai cướp được Thần Nguyên thì có thể mang đi.
Trưởng bối chúng ta đi theo nhưng không tham dự cạnh tranh, chủ yếu bảo vệ an toàn mạng sống của họ.Mắt Thanh Nhi sáng rực hỏi:- Thần Nguyên đẳng cấp gì?Nói thật ra dù là Thần Nguyên cấp hoàng thấp nhất cũng toàn là chí bảo đỉnh cấp, nàng không dùng được thì đem đi bán giá cao ngất ngưỡng.Trương Sùng cúi đầu trả lời:- Bẩm Thanh công chúa, là một Thần Nguyên thấp kém, thậm chí chưa đến cấp hoàng, cùng lắm cho thú bản mệnh tiến hóa đến lục giai.Thanh Nhi hơi thất vọng, đánh mất hứng thú:- Thấp kém à?Nàng trừng Trương Sùng, hăm dọa:- Ngươi có biết nếu lừa gạt ta sẽ có kết cục gì không?Trương Sùng cười gượng:- Ta nào có lá gan đó.
Hơn nữa nhi tử của ta không có bao nhiêu hy vọng nên càng không cần lừa gạt công chúa, thật sự là Thần Nguyên thấp kém.Thật ra dù là Thần Nguyên thấp kém đặt ở Ly Hỏa thành vẫn là bảo bối quý giá tuyệt thế.Nguyên Chu Tước quốc chỉ có những thiên tài đỉnh cao nhất trong Thiên Phủ, Chu Tước vương tộc là coi thường Thần Nguyên thấp kém.Thanh Nhi phất tay nói, mắt đẹp tràn đầy mất kiên nhẫn:- Cho người lá gan cũng không dám, được rồi, các ngươi có thể biến đi.Trương Sùng như trút được gánh nặng, nháy mắt ra hiệu với thê tử và Trương Tử Hiên:- Bái tạ công chúa, gia đình Trương Sùng xin cáo lui trước.Thê tử của gã đi về phía Lý Thiên Mệnh, định mang hắn cùng rời đi.Thanh Nhi liếc qua Lý Thiên Mệnh, tức giận nói:- Đợi đã, để con heo này lại.Lý Thiên Mệnh đen mặt, bị người ta kéo đi cũng đành thôi, nàng nói hắn là heo?Trương Sùng không ngờ Thanh Nhi chú ý đến Lý Thiên Mệnh, gã nói:- Công chúa? Người này chỉ là sơn dân sống gần đây, hắn mới đánh lén tổn thương thú bản mệnh của nhi tử ta, chúng ta định răn dạy hắn.Trương Tử Hiên phồng lên can đảm nói:- Công chúa điện hạ có thể khai ân để ta báo thù cho thủ bản mệnh của ta được không?Gã vốn định lăng trì xử tử Lý Thiên Mệnh nhưng đột nhiên xảy ra biến cố này, khiến gã cực kỳ khó chịu.Cảm giác như đang đói bụng cồn cào mà miếng thịt đến bên miệng bỗng bay mất.Thanh Nhi nét mặt sa sầm nói:- Các ngươi điếc sao, ta muốn con heo này, các ngươi có thể biến!Lý Thiên Mệnh thầm bực, nhỏ này nhân cơ hội chửi xéo người đây mà.- Công chúa.
.
.Thanh Nhi bá đạo vô song:- Biến ra xa chút, đừng để ta lặp lại lần nữa!Một câu làm gia đình Trương Sùng như trái bóng xì hơi.Trương Tử Hiên tức giận mặt tím lịm, nhưng gã