Trương Tử Hiên ngồi trong góc, rầu rĩ nói:- Lý Thiên Mệnh vẫn chưa trở về, có khi nào Thần Nguyên bị thú bản mệnh của hắn luyện hóa rồi không?Thiếu niên khác ngồi bên cạnh chắc chắn trả lời:- Đã bảo rồi, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Vì hắn dùng khế ước huyết tế làm ra thú bản mệnh chỉ được nhất giai.- Huyết mạch thú bản mệnh nhất giai quá yếu ớt, không chịu nổi lực lượng của Thần Nguyên.
Đặc biệt khi không có trưởng bối tọa trấn, dù nó muốn luyện hóa Thần Nguyên cũng bất lực!- Lý Thiên Mệnh có chút sức chiến đấu hoàn toàn là tu luyện nhờ vào thú bản mệnh cũ.Bốn người chưa gặp Lý Thiên Mệnh nhưng nghe trưởng bối kể rõ đặc điểm của người này.Giang Diệc Lâm nói:- Thứ rắc rối duy nhất là hắn mang ngọc bội của Thanh công chúa trên người, thành chủ Ly Hỏa thành sẽ không che chở hắn.Ánh mắt Liễu Thiên Dương âm trầm nói:- Không nghĩ ra vì sao Thanh công chúa cho hắn ngọc bội mang theo trên người, cái tên phế vật đó suốt đời chỉ có thể ở lại Thú Mạch cảnh!Thần Nguyên sắp vào tay vậy mà bay mất.Nhớ lúc ở Thính Phong Đài trong phủ thành chủ, Liễu Thiên Dương không thèm để Lý Thiên Mệnh vào mắt, đâu ngờ hôm nay hắn là ngọn nguồn cơn đau đầu?- Lôi Tôn Phủ đã truyền tin về rồi, bên trên bảo miễn Lý Thiên Mệnh trở về, trong chúng ta hễ ai cướp được Thần Nguyên thì là của người đó.- Miễn phụ mẫu chúng ta không ra tay, từ người trẻ tuổi chúng ta giao phong, lỡ bị Thanh công chúa truy cứu cũng có Lôi Tôn Phủ giải quyết giúp.- Vốn nên như vậy.
Là trưởng bối chúng ta phát hiện Thần Nguyên, Lý Thiên Mệnh muốn chặn cướp giữa đường phải xem hắn có bản lĩnh không đã!- Miễn trưởng bối phụ mẫu của chúng ta không ra tay thì Thanh công chúa không còn gì để nói.Trương Tử Hiên cười khẩy nói:- Đừng đánh giá cao Lý Thiên Mệnh, hắn làm gì có quan hệ với Thanh công chúa, nếu quen biết sớm thì đã không thảm như vậy.
Ta đoán dù hắn chết tại đây cũng không có ai hỏi thăm.Nghe vậy, Lý Tử Phong và Lý Tuyết Kiều ngồi ở phía xa liếc nhau một cái, thầm lắc đầu.Tình đời bạc bẽo, kẻ bị bỏ rơi thì đáng thương vậy đấy.Đám thiên tài Lôi Tôn Phủ đằng đằng sát khí, Lý Viêm Phong làm phụ thân nhưng không có chút phản ứng, còn thân thiết với phu nhân mới.Trương Tử Hiên nói:- Giờ chỉ sợ tên này mang theo Thần Nguyên đi Diễm Đô tìm Thanh công chúa, để chúng ta chờ mòn mỏi.Liễu Thiên Dương khẳng định:- Không thể nào!- Tại sao?- Thứ nhất, hắn là hiếu tử.
Thứ hai, hắn muốn Viêm Hoàng lệnh để trở về Viêm Hoàng học cung báo thù Đình ca.- Cái gì?Bảy người trẻ tuổi nhìn nhau rồi ôm bụng cười to.- Báo thù Đình ca?- Ha ha ha! Hắn không tự nhìn lại xem mình là cái thứ gì? Dù là ba năm trước so sánh với Đình ca thì hắn chỉ là đồ ngốc.- Ôi mẹ, cười chết mất.Trong tiếng cười khả ố, phụ thân của Trương Tử Hiên, Trương Sùng đứng bật dậy, mắt lóe tia vui ming.Mọi người nhìn theo ánh mắt của Trương Sùng, thấy một thiếu niên xuất hiện ở góc đường phía xa.Thiếu niên mi thanh mục tú, thon dài mà văn nhã như thư sinh bụng đầy học thức.
Một con gà con lông tơ vàng đúng trên vai hắn, líu ríu huyên thuyên.Đám người vui vẻ ra kết luận:- Thú bản mệnh của hắn quả nhiên không tiến hóa!Điều này chứng minh Thần Nguyên còn ở trên người Lý Thiên MệnhSự chờ đợi mấy ngày qua của họ không uổng phí.Lôi Tôn Phủ đặt lại quy tắc là bảy người gặp Lý Thiên Mệnh, ai đều có thể ra tay, ai cướp được Thần Nguyên trước sẽ là của người đó.Nên khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh xuất hiện hầu như thổi lên kèn sừng chiến đấu.Đám người trẻ tuổi nhìn ngực áo Lý Thiên Mệnh nhô ra:- Thần Nguyên nằm trong ngực của hắn!Thật ra đó không phải Thần Nguyên, nó là Linh Hạch mà Lý Thiên Mệnh lấy từ Hỏa Lăng sơn.Giang Đào lườm khuê nữ của mình, đây là cơ hội ngàn năm một thuở:- Còn ngẩn ra làm gì? Lên đi chứ!Giang Đào dứt lời, bảy thiếu niên thiếu nữ đến từ Lôi Tôn Phủ lập tức nhảy từ lầu ba Vô Phong khách điểm xuống.Bọn họ bây giờ vừa là người hợp tác cũng là người cạnh tranh, nên giành giật tiến lên trước.Chiến đấu sắp bùng nổ.Khi thiếu niên kia nghênh ngang xuất hiện, Lý Viêm Phong nheo mắt.Lý Thiên Mệnh đang đứng ngoài đình viện, hắn và mẫu thân cách một cánh cửa, nhưng hắn bị bảy thiên tài trẻ từ Lôi Tôn Phủ chặn đường.Cách nhau một cánh cửa, trong đình viện