Lý Viêm Phong có muôn vàn lời muốn nói nhưng thốt ra chỉ có hai từ:- Thả người!Nói thật thì nếu Lý Thiên Mệnh đánh bại Liễu Thiên Dương trong Hỏa Lăng sơn sẽ không tạo hiệu quả áp lực lớn cho Lý Viêm Phong như bây giờ.Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa thò tay vào ngực Liễu Thiên Dương lục tìm Viêm Hoàng lệnh mà hắn khao khát:- Thả người thì dễ thôi, nhưng theo giao ước, ta lấy Viêm Hoàng lệnh trước.
Xin thành chủ chính thức tuyên bố ai lấy được Viêm Hoàng lệnh đợt này.Viêm Hoàng lệnh mà hắn khao khát nhất rốt cuộc vào tay.Khuôn mặt Lý Viêm Phong hơi vặn vẹo trầm giọng nói:- Lấy được rồi thì hãy thả người!Liễu Khanh đứng cạnh Lý Viêm Phong càng xanh mặt, thân thể mềm mại tức giận khẽ run.Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nhìn Lý Viêm Phong, tay cầm Huyết Hỏa Thứ dán sát cổ Liễu Thiên Dương:- Không, người tuyên bố trước, tuyên bố trước mặt mọi người!Liễu Thiên Dương không ngoan, Lý Thiên Mệnh tát cho một cái văng máu, gã lại rên rỉ van xin.Lần đầu tiên Lý Viêm Phong bị người chèn ép đến mức này, buồn cười là gã không có cách nào, vì sợ Lý Thiên Mệnh giết Liễu Thiên Dương.Lý Thiên Mệnh biểu hiện ra mình là mẫu người như vậy, một kẻ điên, rắc rối hơn nữa là hắn có ngọc bội của Thanh công chúa.Trước mắt công chúng, Lý Viêm Phong không còn cách nào khác, đành ngậm bồ hòn.
Lý Viêm Phong chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình bị Lý Thiên Mệnh bức ép đến mức này.Mắt Lý Viêm Phong chỉ còn tròng trắng lửa cháy hừng hực.- Ta tuyên bố, Lý Thiên Mệnh lấy được Viêm Hoàng lệnh!Mọi người khó tin nhìn, hơn một tháng trước, Lý Viêm Phong lặng lẽ bỏ thê bỏ nhi tử mà bây giờ bị nhi tử phế vật buộc gã phải tuyên bố câu đó trước mắt bao người.Bằng vào điểm này, Lý Thiên Mệnh đã đòi lại được tôn nghiêm mình muốn.Hắn không bao giờ sẽ như chó nhà có tang rời đi.Liễu Khanh thúc giục:- Giờ hãy thả người!Bộ dạng của đệ đệ làm nàng rất đau lòng.Lý Thiên Mệnh nhìn vưu vật tuyệt thế này, nhớ lại người Liễu Thiên Dương khao khát là nàng hắn không kìm được xì cười.Những nhân vật phong hoa tuyệt đại có một số người bên trong thật do bẩn.- Đừng gấp, ta hỏi các vị bằng hữu Lôi Tôn Phủ một câu, theo quy tắc của các ngươi thì lớp tiểu bối đều đánh thua, làm bằng hữu tốt của Thanh công chúa, có phải ta nên có được Thần Nguyên này? Xin hãy nói cho ta biết!Lý Thiên Mệnh đã điên cuồng không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì trong khi bọn họ kiêng dè mạng nhỏ của Liễu Thiên Dương là lúc bị áp chế.Dù là trưởng bối, cường giả thì làm gì được?Nguyên Ly Hỏa thành kéo đến xem náo nhiệt rồi giờ ngẩn ngơ xem cảnh này.Liễu Khanh nghiến răng nói:- Ta thừa nhận, Thần Nguyên là của ngươi!Lý Thiên Mệnh nhìn Liễu Khanh chằm chằm, giọng vang dội quanh quẩn bên tai mọi người:- Nếu các vị đã tuyên bố trước mặt mọi người thì đừng đổi ý, làm chuyện gì mất sĩ diện, dù sao ta không chịu nổi mất mặt.Lá gan to lớn hào tình như vậy mới là phong cách của thiếu niên nhiệt huyết thật sự.Lý Viêm Phong sắp không nhịn được, hôm nay mất hết mặt mũi:- Giờ hãy thả người.Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:- Đừng gấp, còn một việc riêng.Lý Viêm Phong gằn từng chữ:- Ngươi đừng quá đáng, nếu không thì Thanh công chúa cũng không che chở ngươi được!Lý Viêm Phong định dùng khí tràng chèn ép Lý Thiên Mệnh, khí tràng của cường giả như vậy đúng là rất đáng sợ.
Nhưng lúc này lá gan của Lý Thiên Mệnh to bằng trời, hắn không sợ.Lý Thiên Mệnh lại cất cao giọng nói:- Đương nhiên không quá đáng.
Thành chủ, ta chỉ hy vọng ngươi sẽ làm theo thông lệ tiễn người trẻ tuổi lấy được Viêm Hoàng lệnh ra khỏi thành, và cầu chúc cho ta có con đường rộng thênh thang trong Viêm Hoàng học cungMột câu nói hào tình ngút ngàn.Hắn chỉ lặp lại yêu cầu một tháng trước, điều này quan trọng với hắn còn hơn Thần Nguyên, Viêm Hoàng lệnh.
Vì đây là vấn đề về tôn nghiêm, không chỉ là tôn nghiêm của hắn, còn có tôn nghiêm của mẫu thân.Lý Viêm Phong muốn âm thầm cắt đứt tình cảm mấy chục năm, khiến mẫu thân từ nay nhạt nhòa, hắn không cho phép!Lý Thiên Mệnh dám làm như thế, muốn cho Lý Viêm Phong mất hết mặt mũi, buộc gã ân cần tiễn mình ra khỏi thành.Lý Viêm Phong giữ im lặng.Lý Thiên Mệnh lại tát Liễu Thiên Dương, ánh mắt hờ hững nhìn Lý Viêm Phong- Thành chủ có đồng ý hay không? Việc nhỏ như vậy mà không làm được thì