Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 19


trước sau

Chương 19

Dùng mắt thường cũng có thể thấy một cơn lốc khí đang xoay chuyển trên đầu, cách Lâm Tiêu hàng trăm mét, gió khuấy động từ trong những đám mây, cả bầu trời đêm đều nổi lên cơn khuấy động tầng tầng lớp lớp.

Bởi vì đây là trong cấm địa của Phạm Thiên mộ kiếm cho nên lần này xuất hiện hiện tượng kỳ lạ thì những nơi khác của Kiếm Ma tông cũng không cảm nhận được.

“Có chuyện gì vậy!! Thanh trường kiếm trên mộ kiếm xung quanh ta đang rung lên.”

“Phía ta cũng thế.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta có nên chạy không?”

“Chạy? Chạy đi đâu chứ? Đây là Phạm Thiên mộ kiếm, lỡ đâu đụng phải cái gì thì sẽ lập tức đi đời nhà ma.”

Những người gác mộ mới đến chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi đến mức đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.

Trong kiếm các cách đó không xa có một bóng người lao ra, bay về phía có hiện tượng kỳ lạ. Đó là Nguỵ chủ quản – một trong những quản lý của kiếm các.

Trong mắt ông ta cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Bởi vì có một khoảng cách nhất định so với nơi có hiện tượng kỳ lạ nên ông ta cũng không chắc chắn ở đó đã xảy ra những gì. Nhưng có thể làm cho hàng ngàn mộ kiếm rung chuyển thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Chẳng lẽ là trong Phạm Thiên mộ kiếm đã sinh ra cơ duyên gì đó? Nghĩ tới đây, tâm trạng ông ta càng kích động hơn.

Nếu ông ta là người đầu tiên phát hiện ra, cho dù cơ duyên không thuộc

về bản thân thì cũng là công lao.

Cơ thể Nguỵ chủ quản trở nên nhanh hơn nhưng khi đến nơi có hiện tượng kỳ lạ thì lông mày ông ta nhíu lại.

Không còn nữa? Không còn gì cả. Hiện tượng kỳ lạ biến mất rồi.

Trên mặt đất cũng không có bất cứ thứ gì. Chẳng lẽ là cơ duyên bị người khác lấy mất rồi?

Đợi đã, không đúng…

Nguỵ chủ quản đi đến gần một mộ kiếm và bắt đầu cảm nhận một cách cẩn thận.

“Đây là… dấu vết còn sót lại của kiếm ý sao!? Xì—Đã có ai đó đã ngưng luyện kiếm ý ở đây sao!?” Nguỵ chủ quản thất thanh nói.

Phải biết rằng kiếm ý là biểu tượng mang tính tượng trưng của những đại lão Toàn Đan cảnh.

Ngay cả một người có tài năng xuất sắc cũng sẽ phải tu luyện đến Luân Hải cảnh trung kỳ mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.

Tuy rằng ông ta đã đạt tới Tụ Linh cảnh viên mãn, đừng nói đến lĩnh ngộ được kiếm ý, cả đời này ông ta cũng khó có thể đột phá tới Luân Hải cảnh.

“Ngụy ca! Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là sinh ra cơ duyên sao?” Một bóng người khác cũng chạy tới hiện trường, vội vàng hỏi.

“Không phải cơ duyên, mà là một vị tiền bối ngưng luyện kiếm ý ở đây.” Ngụy chủ quản nghiêm túc nói.

“Ngưng luyện kiếm ý? Ồ —— thật là đúng như vậy!” Người đến sau cảm nhận một cách cẩn thận, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện