Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 226


trước sau

Chương 226

‘Xé! ! ‘

Y phục của Lâm Tiêu ngay lập tức bị xe rách, một bàn tay mảnh khảnh muốn tiếp tục xuyên vào trong nhưng bộ linh giáp trên bề mặt da đã chặn sự tấn công của nàng ta lại.

Nhân lúc này, Lâm Tiêu lại nắm chặt tay nàng ta.

“Ngươi điên rồi sao!!” Hắn cạn lời, lớn tiếng mắng.

Mẹ kiếp! !

Hắn biết, yêu nữ này thực sự bị điên rồi.

Mỗi khi một lời không hợp là sẽ khai chiến.

“Bây giờ ngươi mới biết ~~~ hả?!” Can Anh Túc tỏ vẻ thích thú và hưởng thụ.

Đến rồi đến rồi! !

Đúng đúng, chính là cảm giác này! !

Thoải mái, thật sự rất thoải mái! ~~

Khoảnh khắc cả hai nắm tay nhau, màn sương màu máu trên cơ thể Can Anh Túc bắt đầu tan nhanh và Lâm Tiêu hút vào cơ thể.

Đồng tử của nàng ta đỏ lên rồi dần nhạt đi.

“Tiểu tử Đại Ngụy, tay của ngươi đang làm cái gì vậy! ! !”

Lộc Trường Chung hét lên một câu và giơ tay tách hai người ra.

Nhưng sau khi nhận thấy khí tức sát sinh trên cơ thể của Can Anh Túc nhanh chóng biến mất thì ông ta hoàn toàn chết lặng.

Chuyện gì vậy?

Tiểu tử Đại Nguỵ này thực sự đã trấn áp được Sát Sinh Ý Cảnh của bà cô nhỏ rồi.

Không thể nào! Chuyện mà toàn bộ vương triều Đại Can không thể làm được.

Làm sao có thể chứ!

Kỳ lạ!

Toàn thân tiểu tử này đều kỳ lạ! Dù sao thì ông ta cũng không

hiểu.

Lộc Trường Chung không nói và không làm phiền nữa, thay vào đó, ông ta lặng lẽ đứng bên cạnh hai người họ.

Ông ta muốn xem xem rốt cuộc hai người này nắm tay nhau được bao lâu.

Tay Lâm Tiêu và công chúa Can Anh Túc nắm chặt lấy nhau. Hai người cùng nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận điều gì đó. Bầu không khí có chút kỳ quái, hai người này lúc nãy còn một lời không hợp lao vào đánh nhau.

Sao bây giờ lại như thế này? Đây là đang làm cái gì đây?

Những người của thế lực khác nhau lục đục định rời đi, cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn chưa nói gì thì bọn họ dám nói gì đâu.

Hộ đạo giả của Đại Nguỵ bị hắn giết một cách dễ dàng vậy thì bọn họ có là gì.

“Đáng ghét thật, nữ nhân Đại Can kia tại sao lại nắm tay Lâm Tiêu. Tông chủ, ta cảm thấy đến lúc chúng ta nên đưa Lâm Tiêu về rồi.”

“Cha, ngài chả phải bảo là cần tìm Lâm Tiêu để bàn chuyện sao? Ngài đi gọi hắn đi.”

Lục Minh Nguyệt và Lạc Vũ Thương vừa ghen tị lại vừa sầu não. Phương tông chủ và cả Lạc tông chủ đều trầm mặc không nói gì.

Các ngươi còn nhớ tới cha/tông chủ ta sao.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện