Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 370


trước sau

Chương 370

“Đệ tử Huyền Kiếm Môn nghe lệnh! trận kết kiếm!!” Triệu Kiếm Hải hét lớn.

Hắn thật sự muốn tát cho bản thân hai cái vào mặt, sớm nhận ra nàng ta là Can Anh Túc thì hắn nhất định không khinh địch như vậy.

Những người của thế lực khác đều nhìn sang Triệu Kiếm Hải. Lúc nãy còn nói cái gì mà một đấu một cho công bằng cơ mà?

Thế mà lại vậy?

Nhưng mà, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ chắc cũng làm vậy.

Đệ tử Huyền Kiếm Môn vội vã tập hợp lại, mau chóng tạo thành trận hình. Mấy chục người giơ kiếm như muốn đâm xuyên bầu trời.

“Công chúa điện hạ, bây giờ người bỏ cuộc, Huyền Kiếm Môn sẽ không tính toán chuyện này!” Triệu Kiếm Hải cắn răng nói.

Hắn đâu muốn nói ra câu này, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy. Mặc dù vương triều Đại Can yếu hơn vương triều Đại Hạ. Nhưng Can Anh Túc dù gì cũng là trưởng công chúa của Đại Can.

Nếu trước mặt nhiều người như thế này hắn làm đối phương bị thương, đợi đến lúc vương triều Đại Can tới hỏi tội. Dĩ nhiên hắn không muốn như thế, cho đối phương một con đường rút lui mới là lựa chọn đúng đắn.

“Ta có thể đi, nhưng nhất quyết phải đưa theo cây hồng huyết nhân sâm kia!” Can Anh Túc mỉm cười, không có chút nào gọi là muốn thỏa hiệp.

Câu nói này là Triệu Kiếm Hải, Huyền Kiếm Môn và cả những đệ tử khác sững sờ.

“Công chúa điện hạ, ta đã đưa ra thỏa thuận tốt nhất. Vậy mà ngươi không chấp nhận, vậy thì đừng trách Huyền Kiếm Môn chúng ta.” Triệu Kiếm Hải lạnh lùng nói.

Vì có thêm trận pháp nên dù hắn có thiếu một tay cũng cảm thấy không sợ nữa.

Dù Can Anh Túc có mạnh thế nào thì sức lực cũng có hạn. Còn hắn đã có thêm sự trợ lực từ

kiếm trận, chỉ cần đối thủ vẫn là tu vi Toàn Đan cảnh. Vậy hắn có thể dạy cho đối phương một bài học, chỉ là một con yêu nữ là thôi.

Hắn không tin là đối phương có thể phá được trận pháp này.

“Kiếm Trận á? Hahaha, tới đây nào, ta mong quá rồi đây” Ánh đỏ trong mắt Can Anh Túc loé lên, sương mù trên người nàng ta lại dày đặc.

Cả hai bên đều khóa chặt mục tiêu của mình. Những người đứng xung quanh sợ hãi lùi lại phía sau.

Sức mạnh của kiếm trận làm cho hắn mạnh hơn, Can Anh Túc dù có mạnh thế nào cũng chỉ vậy mà thôi. Tốt nhất cả hai nên tự biết đường rút lui khỏi cuộc chiến tranh bảo vật này.

“Woa~ đây là cái cảnh kỳ quái gì vậy? bao nhiêu kẻ bắt nạt một nữ nhân? Huyền Kiếm Môn có cần thể diện nữa không, đúng là một lũ xấu xa.”

Một giọng nói miểu mai truyền tới, tất cả mọi người đều sững sờ.

Mặt Triệu Kiếm Hải và cả các đệ tử Huyền Kiếm Môn đều đen xì, phẫn nộ không nói lên lời.

Đây là ai? Dùng từ thô lỗ vậy.

“Hả? là ngươi!!!”

“Chính là hắn! chính hắn là kẻ đi cướp cơ duyên!!”

“Tên chết tiệt nhà ngươi, cơ duyên của ta đâu? Cơ duyên của ta!!”

“Cả cơ duyên của ta nữa, đến đúng lúc lắm, mọi người mau bao vây hắn, đứng để hắn cạy.”

Mọi người vừa nhận ra người thiếu niên này, hắn chính là thiếu niên đi cướp cơ duyên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện