Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 613


trước sau

Chương 613

Lão Bát dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn, cái nhìn này làm Lâm Tiêu rợn hết cả da gà. Sau đó lão Bát mới giải thích.

“Sau thời kỳ thượng cổ, tà ma chúng ta bị các tộc khác công kích. Bọn chúng sợ chúng ta, lo lắng chúng ta mạnh lên, cho nên dùng mọi cách tiêu diệt chúng ta.”

“Ta là một con tà mà tồn tại từ thời thượng cổ tới giờ, mặc dù lúc đó ta còn chưa mở linh thức.”

“Những nơi khác thì ta không biết, nhưng ở vùng không gian này, chúng ta bị một thế lực thượng cổ nào đó phong ấn lại đâu. Ta cũng không biết đã bao lâu rồi, nhưng khoảng hai mươi năm trước, có một nhân loài xông vào đây, chúng ta lại có cơ hội nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài.”

“Hehe, nhìn dáng vẻ của ngươi, khẳng định là chưa rời khỏi đây bao giờ. Thế giới bên ngoài nhiều thứ hay ho lắm, đợi ngươi có thể ngưng tụ một chút thần niệm là có thể ra ngoài xem thử…..”

Lão Bát nói tới chuyện này tự nhiên hưng phấn hẳn lên, hắn luyên thuyên không ngừng. Lâm Tiêu cũng giả bộ thích thú lắng nghe, còn có lúc trợn cả mắt lên.

Nếu không phải hắn đã từng được nhìn thấy hình ảnh của thượng cổ, thì giờ này đã bị con tà ma lão Bát này làm cho tin sái cổ rồi.

Tại sao tộc tà ma lại bị các tộc khác bỏ rơi, bị đuổi giết và trục xuất. Ngươi chả nhẽ không tự hỏi lòng mình sao? Các ngươi xâm chiếm lãnh thổ, cắn nuốt các tộc khác vậy nên mọi người mới muốn giết các ngươi. Lâm Tiêu âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Trong dòng chảy lịch sử luôn có những kẻ như vậy, ở thế giới của hắn cũng có chủng tộc giống vậy, da mặt có khi còn dày hơn cả vậy.

Chỉ là trong lời nói của con tà ma lão Bát này hắn cũng có chút tin tức. Đợi con lão Bát này chém gió xong Lâm Tiêu mới mở miệng nói: “Bát ca, cung điện bị phong ấn nhìn như thế nào? Ta hình như chưa bao giờ nhìn thấy.”

Lão Bát cười rồi giải thích cho hắn.

“Ngươi

là loại tà ma mới đột phá xong đương nhiên chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Cung điện phong ấn được tám anh em chúng ta thay phiên nhau thủ hộ, nhưng cũng chả có gì hay ho mà nhìn, tà ma chúng ta không vào được.”

“Cung điện này luôn bị một cỗ sát khí mạnh mẽ bao lấy như một cái lồ ng, kể cả lão Đại cũng khó mà đột nhập vào.”

“Ngươi nói xem có phải cơ duyên hay không, một tên võ tu xông vào lãnh thổ của bọn ta để tìm kiếm cơ duyên. Sau khi bị chúng ta truy lùng thì hắn trốn được vào cung điện đó. Sau đó bọn ta không biết hắn làm thế nào để thoát được phong ấn.”

“May mà có tên đó mới làm cho bọn ta có hy vọng thoát ra ngoài.”

“Chỉ cần mười tà ma cấp đại năng thì chúng ta có thể thử đột phá nơi đó.”

Lão Bát vừa cảm thán vừa kể lại mọi chuyện. Lâm Tiêu nghe xong cũng sững sờ, hắn không có ý đồng cảm nhưng mà……. Sau câu chuyện này nghe quen tai thế nhỉ.

Chính là câu chuyện do quân vương Đại Can đích thân kể cho hắn, giống y hệt nhau. Chỉ khác là góc kể từ góc nhìn của một võ tu biến thành một con tà ma mà thôi. Hơn nữa cái cung điện bị phong ấn mà có sát khí bao quanh kia, sẽ không phải là……Sát Thần Điện chứ.

“Khụ…….Bát ca này, cái tên nhân loài kia, các ngươi có tìm thấy hắn không?” Lâm Tiêu bộ dạng tò mò hỏi hắn.

“Đương nhiên là tìm thấy rồi, nói ra ngươi lại không tin, cái kẻ kia là một quân vương của một vương triều ở thế giới bên ngoài. Đáng tiếc ta chỉ có thể phân được một tia tà niệm, nếu không sớm đã bắt được hắn về phá phong ấn cho chúng ta rồi.” Lão Bát mặt mày tiếc nuối nói.

Lâm Tiêu: “……”

Đây….đây cũng thật trùng hợp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện