Trương Nhược Trần mang theo thanh Trầm Uyên cổ kiếm và Thiểm Hồn kiếm, đi đến viện chính của Thanh Huyền các rồi thanh toán với giá ba vạn một nghìn lượng, sau đó mang hai thanh kiếm trở về vương cung.
Tử Di thiên điện lúc này đã bị tuyết trắng bao phủ.
Tay Trương Nhược Trần đang cầm thanh kiếm dài bốn thước, trong lòng có chút ưu tư kỳ lạ.
Tám trăm năm trước đã qua đi, thế sự xoay chuyển, núi sông biến đổi, vật còn người mất, không ngờ rằng đến cả thanh Trầm Uyên cổ kiếm sắc bén có một không hai này cũng bị gãy rồi!
Cho dù Trầm Uyên cổ kiếm bị gãy nhưng nó cũng vô cùng nặng, nếu như không phải Trương Nhược Trần đã đạt đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ thì chắc chắn cũng không thể cầm nổi nó lên.
“Tuy đường minh văn trên thân Trầm Uyên cổ kiếm này đều đã bị mất hết nhưng bây giờ nó cũng vẫn sắc bén hơn bất kỳ loại chiến kiếm nào khác, muốn khôi phục lại uy lực vốn có của Trầm Uyên cổ kiếm thì ít nhất cũng phải là Luyện Khí sư ngũ phẩm mới có thể làm được. Vân Vũ quận quốc có Luyện Khí sư ngũ phẩm không đây?”
Trương Nhược Trần lại cất thanh Trầm Uyên cổ kiếm đi.
Cho dù thanh kiếm này có biến thành một đống sắt vụn thì hắn cũng quyết mang nó bên mình cho bằng được. Bởi vì nó có thể nhắc nhở bản thân phải nỗ lực tu luyện, chỉ có tu luyện đến lúc cực mạnh thì mới có thể đi tìm Trì Dao nữ hoàng báo thù.
Trương Nhược Trần lại lấy ra Thiểm Hồn kiếm Chân Vũ bảo khí cấp bốn, rút kiếm ra khỏi bao kiếm, màu xanh ngọc lấp lánh trên thân kiếm hiện ra.
Trương Nhược Trần vận hành chân khí trong cơ thể, thông qua lòng bàn tay rồi truyền đến Thiểm Hồn kiếm.
Trên thanh Thiểm Hồn kiếm có một đường minh văn bị chân khí tác động đã hồi phục trở lại.
Đó là một đường Lực Hệ minh văn! Một khi bị chân khí tác động thì có thể khiến cho trọng lượng của Thiểm Hồn kiếm nặng thêm một trăm cân.
Trọng lượng vốn có của thanh Thiểm Hồn kiếm chỉ có năm mươi ba cân, một đường Lực Hệ minh văn hồi phục liền khiến cho trọng lượng của nó lên đến một trăm năm mươi ba cân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trọng lượng tăng mạnh.
Cánh tay Trương Nhược Trần run rẩy không vững, không thể không dùng sức cầm chặt.
“Xoẹt!”
Một đường kiếm đâm đi.
Nhưng đường đi của kiếm lại không được chuẩn xác, có vẻ như khá khó khống chế.
Với tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần, thi triển ra Long Tượng Bàn Nhược Chưởng thì chắc chắc có thể bộc phát ra sức mạnh của một con trâu. Thậm chí có thể nhấc được bàn đá có trọng lượng cả ba trăm cân lên rồi ném ra xa mười mét.
Nhưng đó chỉ là sức mạnh bộc phát nhất thời mà thôi.
Nếu đổi lại là một thanh chiến kiếm nặng ba trăm cân thì với tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần, muốn nhấc được thanh chiến kiếm kia lên đã chẳng phải là chuyện dễ dàng gì rồi, chứ nói gì đến việc thi triển kiếm quyết tuyệt diệu.
Với tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần thì việc nhấc lên thanh kiếm nặng một trăm năm mươi ba cân kia đã là cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng được rồi!
“Xoẹt!”
...
Sau cả một buổi chiều tu luyện thì Trương Nhược Trần cũng bước đầu thích ứng được với trọng lượng của Thiểm Hồn kiếm.
Đương nhiên cũng chỉ là bước đầu thích ứng được mà thôi!
Những tên cao thủ kiếm đạo kia có thể dùng kiếm nhẹ nhàng chém chết cả con muỗi trong vòng ba trượng, có thể khống chế được kiếm một cách tinh diệu không ai bằng, đạt đến cảnh giới “kiếm thuận theo tâm”.
Bây giờ Trương Nhược Trần còn lâu mới đạt được đến bước đó, so sánh với các cao thủ kiếm đạo kia thì hắn vẫn còn vụng về lắm. Hơn nữa, thanh kiếm này lại còn quá nặng!
“Trên thanh Thiểm Hồn kiếm có tổng cộng bốn đường Lực Hệ minh văn, mới chỉ có khởi động một đường mà trọng lượng của Thiểm Hồn kiếm đã đạt đến một trăm năm mươi ba cân rồi. Nếu như khởi động đường minh văn thứ hai thì trọng lượng của Thiểm Hồn kiếm sẽ tăng lên bao nhiêu?”
Trương Nhược Trần điều động chân khí trong cơ thể rồi lại tiếp tục truyền vào đường Lực Hệ minh văn thứ hai.
Nhưng đường Lực Hệ minh văn kia chẳng có chút biến chuyển gì, không có dấu hiệu hồi phục lại.
Trương Nhược Trần vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Với số chân khí hiện tại trong cơ thể ta thì căn bản là không thể khởi động được đường minh văn thứ hai, tu vi vẫn chưa đủ mạnh!”
Trương Nhược Trần thu lại luồng chân khí truyền vào thân kiếm, trọng lượng của Thiểm Hồn kiếm lập tức lại trở về năm mươi ba cân.
Sau đó Trương Nhược Trần lại truyền chân khí vào Thiểm Hồn kiếm, kích hoạt một đường Băng Hệ minh văn.
Thanh Thiểm Hồn kiếm lập tức tỏa ra một luồng hàn khí lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức năm ngón tay của Trương Nhược Trần cũng có chút tê cứng.
“Xoẹt!”
Trương Nhược Trần vừa vung kiếm ra thì lưỡi kiếm sắc bén của Thiểm Hồn kiếm lập tức xuất hiện từng bông hoa tuyết long lanh. Những giọt nước nhỏ bé trong không trung bị ngưng tụ lại, kết thành những giọt sương.
“Điện Hệ!”
“Quang Hệ!”
Trương Nhược Trần lại thử kích hoạt một đường Điện Hệ minh văn và một đường Quang Hệ minh văn.
Sau khi Điện Hệ minh văn được kích hoạt thì bề mặt thân kiếm lập tức xuất hiện một tia điện nhỏ. Chiến kiếm đâm ra giống như một tia chớp lóe ra trong không trung, phát ra tiếng tia tia lửa điện.
Sau khi Quang Hệ minh văn được kích hoạt thì thanh Thiểm Hồn kiếm lập tức được một lớp sương mù trắng xóa bao quanh, trở nên sắc bén có một không hai.
Với số chân khí hiện tại trong cơ thể của Trương Nhược Trần thì chỉ có thể làm hiện lại một đường minh văn. Sử dụng sức mạnh của Lực Hệ minh văn thì không thể sử dụng sức mạnh của ba hệ minh văn khác.
Muốn kích hoạt đồng thời cả hai đường minh văn thì chắc chắn phải cố gắng tu luyện, nâng cao tu vi của bản thân.
“Ba vạn lượng này bỏ ra cũng đáng!”
Trương Nhược Trần lại thu Thiểm Hồn kiếm vào trong vỏ kiếm.
“Trong thanh Thiểm Hồn kiếm có tổng cộng bốn đường minh văn, nếu như kích hoạt được cả bốn đường minh văn này thì sức mạnh của Chân Vũ bảo khí cấp bốn mới có thể hoàn toàn thể hiện ra. Ta nhất định phải chăm chỉ tu luyện hơn mới được!”
Trương Nhược Trần bước vào trong không gian của Thời Không tinh thạch, sử dụng một viên Tụ Khí đan rồi bắt đầu ngồi tu luyện.
“Ầm!”
Tụ Khí đan ở trong