Vạn Cổ Thần Đế

Chương 17


trước sau


Ở võ trường của Lâm gia.

“Thiên Tâm Chỉ Lộ!”

Năm ngón tay của Lâm Ninh San đang cầm chặt thanh bảo kiếm sáng chói, thanh kiếm vừa chém ra một đường thì trong không khí lập tức hình thành một đường kiếm khí, trên mặt đất còn lưu lại một đường kiếm dài bảy mét.

Trên tảng đá vững chắc cũng hình thành một đường nứt sâu do kiếm chém.

“Đùng đùng!”

Lâm Phụng Tiên vỗ tay rồi đi vào võ trường cười nói: “San nhi, đường kiếm của con thực sự khiến cho người làm phụ thân như ta cũng phải khen ngợi. Không cần đến ba tháng mà đã luyện thành công một chiêu trong Thiên Tâm Kiếm Pháp. Dựa vào một chiêu này thì chắc chắn có thể đánh đâu thắng đó trong đợt khảo hạch kia, trở thành người nổi trội nhất.”

Lâm Ninh San nói: “Đó cũng là vì con đã sớm luyện được đến cảnh giới “kiếm thuận theo tâm”, cho nên mới có thể tu luyện thành công chiêu kiếm pháp này trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.”

Lâm Phụng Tiên gật đầu nói: “Cả Vương thành này, những thiên tài trước hai mươi tuổi có thể tu luyện kiếm ý đến cảnh giới “kiếm thuận theo tâm” như con chắc chắn không đến mười người, bây giờ con mới chỉ có mười lăm tuổi mà thôi, thành tựu sau này chắc chắn không thể thấp!”

Lâm Phụng Tiên rời khỏi võ trường còn Lâm Ninh San vẫn tiếp tục ở lại luyện võ.

Mười ba ngày cứ thế trôi qua rất nhanh.

Mười ba ngày ở bên ngoài, chính là ba mươi chín ngày ở trong Thời Không tinh thạch.

Dưới sự trợ giúp của Tụ Khí đan, cuối cùng Trương Nhược Trần đã từ Hoàng Cực cảnh tiểu cực sơ kỳ đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực đỉnh phong, số lượng chân khí trong Khí trì đã gấp mười lần so với mười ba ngày trước.

Hắn bây giờ chỉ cần tùy ý đánh ra một chưởng thì đã có lực vô cùng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nếu như thi triển Long Tượng Bàn Nhược Chưởng rồi dựa vào võ kỹ nữa thì thậm chí có thể mạnh hơn sức tấn công của mười sáu con trâu.

Võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực bình thường chỉ có sức mạnh bằng sức của bốn con trâu.

Võ giả có Hoàng Cực cảnh trung cực có sức mạnh bằng sức của chín con trâu.

Võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực có sức mạnh bằng sức của mười sáu con trâu.

Tuy Trương Nhược Trần hiện giờ chỉ có tu vi của tiểu cực hậu kỳ nhưng lại có sức chống chọi lại với võ giả đại cực.

Trương Nhược Trần chưa đạt đến trung cực, bởi vì cho dù bây giờ hắn đạt đến trung cực thì trong người hắn nhiều nhất cũng chỉ mở được mười sáu đường kinh mạch mà thôi.

Kiếp trước, lúc hắn ở Hoàng Cực cảnh trung cực đã có thể mở được hai mươi đường kinh mạch.

“Cần phải nghĩ cách để nâng cao thể chất, nếu như thua ngay ở trận đầu thì sau này dựa vào cái gì để chống lại Trì Dao nữ hoàng đây?”

Trương Nhược Trần từ trong phòng đi ra ngoài thì nhìn thấy Vân Nhi đang đứng ngoài cửa.

“Vân Nhi tỷ, hôm nay là ngày khảo hạch sao?” Trương Nhược Trần hỏi.

“Đúng vậy!”

Vân Nhi gật đầu nhưng gương mặt có chút căng thẳng: “Cửu vương điện hạ, người nhất định phải cẩn thận, nghe nói Bát vương tử đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực rồi đó. Nếu như hắn biết bây giờ người vẫn chỉ là một võ giả thì chắc chắn sẽ dồn hết tâm trí vào đấu với người!”

“Không sao! Cũng chẳng phải chuyện lớn gì!”

Trương Nhược Trần cười nhạt rồi lại hỏi: “Hôm nay chắc mẫu thân ta cũng đi xem đợt khảo hạch này chứ?”

“Lâm phi nương nương chắc chắn là phải đi rồi nhưng nương nương lại không biết Cửu vương điện hạ phải tham gia đợt khảo hạch này.” Trong lòng Vân Nhi thầm nghĩ, nếu như Lâm phi nương nương biết được Cửu vương điện hạ đã trở thành một võ giả thì chắc chắn người sẽ rất vui mừng.

“Cửu vương điện hạ, Vân Nhi giúp người thay Hoàng Mãng bào, bây giờ người có thể đến võ trường của vương tộc ở núi Vương rồi!” Vân Nhi nói.

Lúc này Trương Nhược Trần mới nhìn thấy Vân Nhi đang bưng khay đồng trong tay, trong khay là một bộ trường bào màu vàng được thêu hình tinh xảo, mũ, đai ngọc, giày vàng được xếp chồng ngay ngắn lên nhau.

Ở Vân Vũ quận quốc chỉ có vương tử mới có thể mặc Hoàng Mãng bào còn các quận chúa thì mặc Hoàng Tước bào.

Sau gần ba tháng tu luyện thì thể hình và khí chất của Trương Nhược Trần đã có sự thay đổi vô cùng lớn, không còn vẻ yếu đuối bệnh tật như trước nữa mà đã trở thành một thiếu niên tạo cho người ta có cảm giác khí khái anh hùng.

Mặc Hoàng Mãng bào lên người, đội mũ lên thì khí chất khắp người lại thay đổi, quả thực rất giống cá chép vượt long môn, sự thay da đổi thịt này khiến cho người ta có cảm giác cao quý không dám xâm phạm.

“Cửu vương điện hạ, người... người hiện giờ nhìn người ra dáng một vị vương tử hơn bất kỳ vương tử nào!” Vân Nhi nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, tâm hồn thiếu nữ không sao kiềm chế được trước vẻ lôi cuốn và khí chất toát ra từ người Trương Nhược Trần, trên mặt nàng bỗng hiện lên hai vệt đỏ ửng.

Trương Nhược Trần cười nói: “Vân Nhi tỷ, chúng ta đến võ trường thôi!”

Vân Nhi khẽ gật đầu nói: “Lâm phi nương nương đã đến thỉnh an quận vương trước rồi, chúng ta cũng mau đến đó thôi, đến muộn lại phải nghe mấy vị phi tần và vương tử ăn nói lung tung.”

Võ trường của vương tộc được xây dựng ở dưới chân núi Vương.


Đợt khảo hạch này được tổ chức ngay sau đại lễ tế tự của vương tộc nên ngay cả Vân Vũ quận vương cũng phải dừng việc bế quan lại để đích thân đến xem khảo hạch.

Lúc trời còn chưa sáng thì các vương tử, quận chúa, phi tần đã đến võ trường của vương tộc trước để đợi Vân Vũ quận vương giá lâm.

Vân Vũ quận vương ngồi ở vị trí cao nhất trong võ trường, nhìn có vẻ khoảng bốn mươi mấy tuổi, trên mặt có hai chòm râu, cả người toát ra một luồng khí thế uy nghiêm. Ông nhìn qua đám vương tử và quận chúa ở dưới một cái rồi cười nói: “Thất nhi vẫn chưa trở về sao?”

Vương hậu ngồi bên cạnh Vân Vũ quận vương đáp: “Đại vương, nửa tháng trước Thất vương tử phái người mang về một bức thư, nói là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết nên tạm thời chưa thể về được. Hơn nữa, với tu vi võ đạo của Thất vương tử thì tham gia đợt khảo hạch đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi!”

Vân Vũ quận vương có chút thất vọng nói: “Thất nhi không thể tham gia đợt khảo hạch cuối năm, vậy thì năm nay không có kỳ vọng gì nhiều rồi!”

Tiêu phi, mẫu thân của Bát vương tử tiến lên phía trước một bước nói: “Đại vương, tuy Thất vương tử không thể tham gia đợt khảo hạch tháng cuối năm nhưng năm nay Cửu vương tử có thể tham gia mà!”

“Ồ! Cửu nhi sao?” Ánh mắt Vân Vũ quận vương nhìn chằm chằm vào Lâm phi.

Tiêu phi cười nói: “Ba tháng trước Cửu vương tử đã mở được Thần Võ ấn ký rồi!”

“Thật vậy sao? Ha ha! Lâm phi, tin tốt như vậy sao nàng lại không nói cho bổn vương nghe đầu tiên chứ?” Trong lòng Vân Vũ quận vương rất vui. Dù gì thì Cửu vương tử cũng là con trai ruột của ông, cũng là vương tử duy nhất chưa mở

được Thần Võ ấn ký.

Chín vị vương tử, tất cả đều đã mở Thần Võ ấn ký nên đương nhiên Vân Vũ quận vương phải rất vui mừng rồi.

Lâm phi khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Cửu vương tử chỉ mới mở Thần Võ ấn ký mà thôi nên thần thiếp không dám kinh động đến đại vương.”

Vân Vũ quận vương nói: “Chỉ cần Cửu nhi có thể mở Thần Võ ấn ký thì đó chính là việc đáng để chúc mừng. Cho dù là thành tựu sau này có hạn thì cũng là một võ giả mạnh hơn người bình thường. Cửu nhi ở đâu? Còn không mau gọi nó ra đây gặp mặt bản vương!”

Bát vương tử cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều đến đầy đủ hết cả rồi, vậy mà Cửu đệ lại đến muộn như vậy, hừ, mở Thần Võ ấn ký thì có thể ngạo mạn như vậy sao?”

Đúng lúc này, Trương Nhược Trần mặc Hoàng Mãng bào từ trên bậc đá cao ngất đi xuống phía dưới, nói: “Bát ca, ngươi thường nói xấu sau lưng người khác như vậy sao?”

Trương Nhược Trần phong thái hiên ngang bước đến trước mặt Bát vương tử, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.

Bát vương tử nắm tay thành nắm đấm, tỏ vẻ vô cùng tức giận, trước đây Trương Nhược Trần đâu dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn! Bây giờ thực sự đã coi trời bằng vung rồi!

Trương Nhược Trần phất tay áo rồi bước lên phía trước nhìn Vân Vũ quận vương, chắp tay hành lễ: “Bái kiến đại vương!”

Nghe Trương Nhược Trần xưng hô với Vân Vũ quận vương như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này đều vô cùng kinh ngạc.

Trong nháy mắt, bầu không khí nơi đây đã trở nên có chút kì lạ, tất cả mọi người đều nín thở không dám thở mạnh.

Vân Vũ quận vương nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần đang đứng phía dưới: “Con gọi ta là đại vương?”

Vương hậu hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cửu vương tử, ngươi thật to gan, có phải ngươi định không nhận phụ vương ngươi hay không?”

“Bụp!”

Lâm phi run lẩy bẩy rồi lập tức quỳ xuống đất vội vàng giải thích: “Đại vương, Trần nhi chỉ nhất thời sơ ý nên mới gọi nhầm mà thôi!”

“Con không gọi nhầm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trương Nhược Trần đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Vân Vũ quận vương nói: “Làm phụ thân thì tất nhiên phải có trách nhiệm nuôi dạy con của mình, xin hỏi đại vương, từ nhỏ cơ thể con đã yếu đuối nhiều bệnh, người đã dạy con được thứ gì? Giúp đỡ con gì chưa? Đã từng quan tâm đến con chưa?”

“Làm phụ thân, phải có ân nghĩa, tình nghĩa, đạo nghĩa. Xin hỏi đại vương, lúc mẫu thân con bị vương hậu phạt trượng thì người có tình nghĩa với mẫu thân con không? Ba năm nay, mẫu thân phải chịu ức hiếp đủ điều, ân nghĩa của người đối với mẫu thân con ở chỗ nào? Vào đêm đông giá rét con và mẫu thân con bị đuổi ra khỏi chỗ ở, bị bắt dọn đến thiên điện, chẳng khác nào bị đuổi vào lãnh cung, vậy xin hỏi đạo nghĩa ở đâu?”

“Nếu như đã không thể làm phụ thân lại không thể làm phu quân, vậy xin hỏi một câu, con gọi một tiếng đại vương lẽ nào là sai sao?”

Lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Vân Vũ quận vương, đám người xung quanh đã bị dọa cho quỳ rạp xuống đất, không ngừng run rẩy.

Sắc mặt của Vân Vũ quận vương lúc này vô cùng lạnh lẽo, ông nhìn sang vương hậu ngồi bên cạnh, trầm giọng nói: “Là ai hạ lệnh? Là ai dám đuổi bọn họ đến thiên điện?”

Vương hậu vẫn ngồi bình tĩnh như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bát vương tử và Tiêu phi.

“Bụp! Bụp!”

Bát vương tử và Tiêu phi lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán.

“Là... Là thần... thần thiếp!” Giọng của Tiêu phi có chút run rẩy.

Tuy là vương hậu hạ lệnh nhưng Tiêu phi nào dám khai ra vương hậu!

Vân Vũ quận vương hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ có một mình ngươi?”

Tiêu phi nhìn Bát vương tử bên cạnh một cái rồi cắn răng nói: “Chỉ có một mình thần thiếp!”

“Được thôi! Nếu như ngươi đã muốn nhận tội này một mình, vậy thì sau này một mình ngươi hãy dọn đến Tử Di thiên điện ở đi!” Vân Vũ quận vương nói.

Nghe những lời này, Tiêu phi có thể hiểu được mình thực sự đã bị đuổi vào lãnh cung, sau này cùng khó có cơ hội đổi đời, cả người mềm nhũn rồi ngất luôn tại chỗ.

Sau khi Tiêu phi được khiêng đi, Vân Vũ quận vương liền đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Trương Nhược Trần nói: “Xem ra con đã hoàn toàn tẩy tủy, trở thành một võ giả thực thụ rồi! Quả thực thay đổi hơn trước rất nhiều! Được! Vì con là người chính trực nên hôm nay bổn vương phá lệ tha cho con lần này. Con có muốn tham gia đợt khảo hạch này không?”

Ánh mắt Trương Nhược Trần mang theo vẻ kiên định, không tự ti mà cũng không kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là muốn tham gia rồi!”

“Được! Ha ha! Không hổ danh là con trai của bổn vương, có dũng khí!” Vân Vũ quận vương cười lớn tiếng.

Đây chính là thế giới lấy võ đạo làm chủ, cường giả chân chính thì đầu tiên phải có khí phách, hai là không chịu khuất phục và ba là phải kiêu ngạo.

Nếu như hôm nay Trương Nhược Trần biểu hiện rụt rè sợ hãi, lo này lo kia thì cho dù hắn đã mở Thần Võ ấn ký, Vân Vũ quận vương cũng sẽ không khen ngợi hắn.

Bát vương tử đang quỳ dưới đất vẫn nắm chặt tay, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, trong lòng thầm nghĩ: Trương Nhược Trần, bây giờ ngươi cứ đắc ý đi! Trên võ trường khảo hạch này, ta nhất định sẽ giẫm ngươi dưới chân, để ngươi biết được rằng, ai mới là là cường giả thực sự!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện