Vạn Cổ Thần Đế

Chương 26


trước sau


Trương Nhược Trần chăm chú nhìn Lâm Ninh San, nhẹ nhàng nói: “Tứ cường đối với ta cũng hết sức quan trọng. Như vậy đi, ta có thể không dùng kiếm đấu với ngươi một trận!”

“Thật sao!”

Lâm Ninh San cười thầm trong lòng, nói: “Nếu biểu ca đã khiêm nhường như vậy, Ninh San đa tạ trước!” 

Dưới cái nhìn của nàng, Trương Nhược Trần chắc chắn không nỡ thắng nàng, cho nên mới chủ động đề xuất dùng tay không cùng nàng chiến đấu.

Nhưng thật ra, trong lòng Trương Nhược Trần nghĩ, nếu hắn muốn đánh thắng nàng thì căn bản không cần dùng kiếm.

Kiếm mà Lâm Ninh San sử dụng, là Chân Vũ bảo khí cấp hai, Tinh Huy kiếm. 

Chiến kiếm được rút khỏi bao, lập tức phát ra một vầng sáng như ánh sao, những viên nhỏ li ti phát sáng chuyển động trên mặt kiếm.

Ánh mắt của Lâm Ninh San trở nên sắc bén, điều động chân khí trong cơ thể, không ngừng truyền vào trong kiếm thể, đem một đạo Lực Hệ minh văn và một đạo Quang Hệ minh văn khắc trong kiếm cùng lúc kích phát ra ngoài.

“Ào!” 

Lâm Ninh San bước liên tiếp ba bước về phía trước, mỗi một bước đều cách xa ba thước, chủ động xuất kiếm, đâm về phía ngực của Trương Nhược Trần, một vệt kiếm hoa màu xanh tỏa ra trong hư không.

Chỉ trong chớp mắt, một mũi kiếm lạnh đã đâm đến trước người của Trương Nhược Trần.

Lúc trước, Cửu quận chúa chính là bại dưới kiếm pháp này của Lâm Ninh San, bởi vậy có thể thấy được, chiêu kiếm pháp này tuyệt đối không đơn giản. 

Trương Nhược Trần chân đạp đất, lập tức lướt ngang qua phía bên phải.

“Xọet!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Ninh San cũng biến chiêu theo, cánh tay run lên, Tinh Huy kiếm xoay một vòng trong không gian, trở tay liền đâm về phía cổ của Trương Nhược Trần. 

Tinh Huy kiếm dường như đã trở thành một phần cơ thể nàng, hoàn toàn để nàng khống chế, kiếm pháp thi triển ra vô cùng tinh diệu.

“Hành Vân Lưu Thủy!”

Lâm Ninh San thi triển ra một chiêu kiếm pháp nhân cấp trung phẩm, liên tiếp đâm ra chín nhát kiếm, một kiếm nối tiếp một kiếm, không chút gián đoạn. 

Kiếm pháp thật đẹp, kiếm quang dày đặc.

“Phong Cuộn Tàn Vân!”

“Vũ Thu Vân Trụ!” 

...

Lâm Ninh San liên tiếp thi triển ra mười ba chiêu kiếm pháp, mỗi một kiếm đều đâm vào hư không, nhưng ngay cả một góc y phục của Trương Nhược Trần cũng không thể đụng được.

Kiếm ý của nàng đã đạt đến cảnh giới “kiếm thuận theo tâm”, giao thủ với một võ giả có tu vi yếu kém hơn mình, sao lại đánh mãi không xong chứ? 

“Vân Khai Vụ Tán!”

Lâm Ninh San thi triển ra chiêu cuối cùng của bộ kiếm pháp này, uy thế kinh người, làm cho Trương Nhược Trần không ngừng lùi về sau, ép Trương Nhược Trần về phía sát mép của võ trường.

Đôi mắt Trương Nhược Trần phát lóe sáng, đột nhiên dừng bước, chăm chú nhìn vào kiếm quang đang phủ đầy trời áp tới, ngón trỏ và ngón giữa làm thành một thanh kiếm bằng ngón tay. 

“Xoẹt!”

Thanh kiếm bằng ngón tay làm toàn bộ kiếm khí trong hư không bị phá vỡ, điểm vào ngực của Lâm Ninh San.

“Bụp!” 

Chân khí được truyền ra từ đầu ngón tay, đụng vào người của Lâm Ninh San, khiến nàng văng ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó ngoài ba thước.

Trương Nhược Trần lặng lẽ nhìn Lâm Ninh San ngã dưới đất, nói: “Ngươi thua rồi!”

Lâm Ninh San tay sờ vào ngực, cắn chặt hàm răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, một lần nữa cầm lên Tinh Huy kiếm ở dưới đất, trong mắt hiện lên một sự lạnh lẽo nhục nhã, nói: “Ta không thua, Trương Nhược Trần, chúng ta tiếp tục đấu!” 

Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn cùng một tên bại tướng tiếp tục tranh chấp, xoay người đi ra ngoài võ trường.

“Thiên Tâm Chỉ Lộ!”

Ánh mắt Lâm Ninh San mang theo sự lạnh lùng, đem tất cả chân khí trong cơ thể truyền vào Tinh Huy kiếm, thi triển ra Thiên Tâm Kiếm Pháp linh cấp hạ phẩm. 

Tinh Huy kiếm lập tức biến thành một đạo kiếm quang cao một thước, phát ra một luồng kiếm khí khổng lồ.

Cánh tay nàng vừa vung lên, một đạo kiếm khí dài hơn bảy thước chém về hướng Trương Nhược Trần.

Trong khi Lâm Ninh San thi triển chiêu kiếm pháp này, các võ giả ở ngoài võ trường đều biến sắc. 

Lúc này Cửu vương tử đang đi ra ngoài võ trường, Lâm Ninh San lại xuất kiếm từ phía sau, hơn nữa còn là kiếm pháp linh cấp hạ phẩm có uy lực cường đại.


Nếu như chém lên người của Cửu vương tử, chắc chắn Cửu vương tử sẽ chết.

“Ninh San, dừng tay!” Sắc mặt Lâm Phụng Tiên cũng thoáng biến đổi, lập tức hét lên một tiếng. 

Nếu như Cửu vương tử chết dưới kiếm của Lâm Ninh San, Lâm gia nhất định sẽ gặp tai họa.

Nhưng, không ai ngờ đến, sau khi Lâm Ninh San bại trận, lại có thể tiếp tục ra tay.

Muốn cứu viện cũng không kịp nữa rồi. 

Trong khi mọi người đều nghĩ chắc chắn Trương Nhược Trần sẽ chết dưới kiếm của Lâm Ninh San, thân thể của Trương Nhược Trần phóng lên cao, tránh được kiếm khí Lâm Ninh San chém tới.

“Phi Long Tại Thiên!”

Trương Nhược Trần bay lên không trung hơn bảy thước, thân thể lắc một cái, trong miệng phát ra một tiếng hét, một chưởng đánh xuống, trúng vào vai của Lâm Ninh San. 

“Bốp!”

Toàn thân Lâm Ninh San rung lên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ánh mắt lạnh lùng của Trương Nhược Trần lướt qua Lâm Ninh San đang nằm trong vũng máu, khẽ lắc đầu, hắn cảm thấy rất thất vọng về vị biểu muội này. 

Lâm Phụng Tiên lập tức xông vào võ trường, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, lại hướng về một khuôn mặt trầm ngâm ở cách đó không xa của Vân Vũ quận vương,  có chút không cam tâm nói: “Đa tạ Cửu vương tử không giết.”

Nói xong lời này, Lâm Phụng Tiên lập tức đỡ Lâm Ninh San đứng dậy.

Hắn đưa bàn tay đặt ở sau lưng của Lâm Ninh San, chân khí hùng hậu từ lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể của

Lâm Ninh San, giúp nàng hồi phục thương thế. 

Vừa rồi, quả thật Trương Nhược Trần đã thủ hạ lưu tình.

Nếu như chưởng vừa rồi của Trương Nhược Trần không đánh vào vai của Lâm Ninh San, mà đánh vào đỉnh đầu của Lâm Ninh San, chắc chắn Lâm Ninh San sẽ chết.

Lâm Ninh San tỉnh dậy, mở to mắt, nhìn về phía Trương  Nhược Trần, trong mắt mang theo một nỗi oán hận mãnh liệt: “Trương Nhược Trần, nỗi sỉ nhục ngày hôm nay ngươi cho ta, say này, chắc chắn ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.” 

Lúc này, Trương Nhược Trần đã xoay người rời đi, ra khỏi võ trường.

Sau khi Lâm Phụng Tiên đỡ Lâm Ninh San xuống, trận đấu võ tiếp tục được tiến hành.

Ba trận kế tiếp, theo thứ tự là: Tư Đồ Lâm Giang đấu với Lâm Thiên Vũ. 

Ngũ vương tử đấu với Lục vương tử.

Tiết Khải đấu với La Thành.

Lâm Thiên Vũ là một vị cao thủ trẻ tuổi của Lâm gia, mới mười chín tuổi, đạt đến tu vi Hoàng Cực cảnh trung cực. 

Thế nhưng, Tư Đồ Lâm Giang lại có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực, vẻn vẹn chỉ trong một chưởng, đã đánh Lâm Thiên Vũ rơi xuống phía ngoài của võ trường.

Cuộc chiến giữa Ngũ vương tử là Lục vương tử kết thúc do Lục vương tử từ bỏ quyền thi đấu.

Cuộc chiến giữa Tiết Khải và La Thành, vẫn hết sức đặc sắc. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy La Thành chỉ có tu vi Hoàng Cực cảnh trung cực, nhưng đã tu luyện được võ kỹ rất mạnh, quả nhiên có thể đối kháng với Tiết Khải.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn vì tu vi có sự chênh lệch, La Thành bại dưới tay Tiết Khải.

Đến đây, tứ cường của cuộc khi khảo hạch cuối năm đã có kết quả: Trương Nhược Trần, Ngũ vương tử, Tiết Khải, Tư Đồ Lâm Giang. 

Lâm Ninh San, La Thành, Lâm Thiên Vũ, Lục vương tử phải đi tranh giành vị trí thứ năm.

Trận đấu tiếp theo, sẽ trở nên tàn khốc hơn. Ngũ vương tử, Tiết Khải, Tư Đồ Lâm Giang đều có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực, duy nhất chỉ có Trương Nhược Trần có tu vi Hoàng Cực cảnh tiểu cực.

“Cửu đệ, thật không ngờ, ngươi lại có thể vào tứ cường, trước kia Ngũ ca thật sự đã xem thường đệ rồi. Đương nhiên, ngươi chỉ có thể dừng bước ở vị trí thứ tư, dù sao thì tiểu cực và đại cực cũng có sự chênh lệch, tuyệt đối lớn hơn so với tưởng tượng của đệ.” Ngũ vương tử cười nói. 

Trương Nhược Trần căn bản không để ý tới Ngũ vương tử, chỉ nhắm mắt, nhanh chóng khôi phục chân khí bị tiêu hao.

“Trận đấu tiếp theo, Cửu vương tử Trương Nhược Trần đấu với Tiết Khải của phủ quốc sư.”

Trương Nhược Trần và Tiết Khải cùng đi vào võ trường. 

Tiết Khải quan sát Trương Nhược Trần một hồi, cười nói: “Cửu vương tử, binh khí ngươi dùng giỏi nhất là kiếm sao?”

“Cứ cho là vậy đi!” Trương Nhược Trần nói.

“Được! Vậy chúng ta đấu kiếm!” Tiết Khải duỗi thẳng cánh tay, bên ngoài võ trường, một tên võ giả của phủ quốc sư đem một thanh kiếm dài, đưa đến tay Tiết Khải. 

Tiết Khải chăm chú quan sát hai trận đấu trước của Trương Nhược Trần, hắn cảm thấy, sở trường dùng kiếm của Trương Nhược Trần chỉ là ngụy trang, sở trường của Trương Nhược Trần chắc chắn là chưởng pháp.

Dù sao, chưởng pháp mà Trương Nhược Trần biểu hiện tại hai trận đấu trước, quả thực hết sức lợi hại, căn bản không giống như một cao thủ dùng kiếm.

Chưởng pháp, chú trọng lực lượng hùng hậu của toàn thân. 

Kiếm pháp, chú trọng sự biến hóa nhanh nhẹn.

Hai thứ này, rất khó kết hợp với nhau.

Cho nên, Tiết Khải mới muốn cùng so kiếm với Trương Nhược Trần. 

Hắn tin kĩ thuật kiếm pháp của Trương Nhược Trần, tuyệt đối kém xa hắn.

“Cửu đệ, nhận kiếm!” Cửu quận chúa ném thanh bội kiếm của mình, Bích Thủy kiếm, hướng về phía Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần nhận lấy Bích Thủy kiếm, tay cầm chuôi kiếm, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ thanh kiếm. 

“Chiến kiếm Chân Vũ bảo khí cấp ba, trên thân kiếm có khắc ba đạo Băng Hệ minh văn và ba đạo Lực Hệ minh văn.” Trương Nhược Trần vừa cầm kiếm trong tay đã đoán được phẩm cấp của nó.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện