Trận chiến cuối cùng, Cửu vương tử Trương Nhược Trần thách đấu với đệ nhất thiên tài Tư Đồ gia tộc, Tư Đồ Lâm Giang.
Ở cuộc thi cuối năm trước, Trương Nhược Trần còn bị mọi người coi là phế vật, nhưng bây giờ không còn ai dám coi thường hắn, bao gồm cả Tư Đồ Lâm Giang đang đứng đối diện.
“Chiến!”
Tư Đồ Lâm Giang hét lớn một tiếng, lập tức lấy chân khí nhập vào trường thương.
Trường thương màu đen bị ngọn lửa bao vây, hóa thành con rắn lửa, lao về phía Trương Nhược Trần.
Tư Đồ Lâm Giang biết rõ tu vi và sức lực của Trương Nhược Trần không bằng hắn, nhưng năng lực khống chế chân khí lại tinh diệu hơn nên khiến hắn hơi kiêng dè.
Muốn thắng Trương Nhược Trần nhất định phải ra sức tấn công, khiến cho Trương Nhược Thần không kịp có sức chống trả.
Chỉ cần Trương Nhược Trần không có cơ hội ra tay, như vậy cuộc chiến này hắn chắc chắn thắng!
Sự phán đoán của Tư Đồ Lâm Giang chính xác hơn rất nhiều so với Tiết Khải, thuật pháp sử dụng thương cũng được vận dụng rất điêu luyện, nhưng vẻ mặt của Trương Nhược Trần vẫn rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ hay nao núng.
“Xích Hỏa Linh Xà”
Đầu của trường thương dường như biến thành một con rắn lửa, phi ra phía sau Trương Nhược Trần, đâm vào lưng hắn.
Trương Nhược Trần khuỵu xuống, cố tránh trường thương. Hắn đâm Bích Thủy kiếm trong tay vào tay phải đang cầm thương của Tư Đồ Lâm Giang.
Tư Đồ Lâm Giang lùi một bước tránh mũi kiếm, rồi lập tức ra tay. Hắn lấy thương làm côn, chém xuống đỉnh đầu của Trương Nhược Trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường thương còn chưa hạ xuống, từng tia lửa đã rơi xuống người Trương Nhược Trần, Hoàng Mãng bào của hắn bị đốt cháy tạo thành những lỗ nhỏ màu đen.
Trương Nhược Trần thầm nghĩ: “Tốc độ phản ứng nhanh thật!”
“Thiên Tâm Kiếm Chung!”
Trương Nhược Trần vận hành mười một kinh mạch, chân khí cuồn cuộn không dứt nhập vào Bích Thủy kiếm, kích hoạt hai đạo Băng Hệ minh văn trong Bích Thủy kiếm.
Hắn xoay người một cái, giơ kiếm chặn lại.
“Vù vù!”
Một luồng khí màu xanh nhạt cao hơn ba mét bao quanh người Trương Nhược Trần, toả ra hàn khí lạnh như băng.
Tư Đồ Lâm Giang dùng thương chém một nhát vào luồng khí màu xanh nhạt nhưng thương bị chặn lại, không có cách nào phá vỡ được.
Bị chặn rồi!
“Bùm!”
Một lực chấn động mạnh khiến cánh tay Tư Đồ Lâm Giang tê dại.
Đúng lúc này, Trương Nhược Trần nhanh chóng rút kiếm từ bên hông ra, lao tới chỗ Tư Đồ Lâm Giang.
“Thiên Tâm Chỉ Lộ!”
Tư Đồ Lâm Giang biến sắc, lập tức lui lại tránh thoát. Sau đó hắn hét lớn một tiếng rồi cầm thương đâm về phía Trương Nhược Trần.
“Keng!”
Trương Nhược Trần không chịu thua Tư Đồ Lâm Giang, hắn lập tức bay lên trời tránh trường thương.
“Ngu ngốc! Ngươi ở trên không trung không còn cách nào mượn lực, nhất định sẽ trở thành mục tiêu. Ta xem ngươi có trốn được mãi không?”
Tư Đồ Lâm Giang với tốc độ cực nhanh, hai chân đạp đất phi lên cao, một thương đâm về phía ngực Trương Nhược Trần.
“Ai nói ta không thể mượn lực?”
Trương Nhược Trần không ngừng múa kiếm đấu với trường thương.
“Keng!”
Bích Thủy kiếm mỗi lần va vào trường thương, kiếm của Trương Nhược Trần lại tạo ra những biến hóa vi diệu. Trong nháy mắt, Trương Nhược Trần liên tiếp chém ra chín nhát kiếm, mỗi nhát kiếm đều bổ vào trường thương.
Khi nhát kiếm thứ chín hạ xuống, Trương Nhược Trần đã bay xuống dưới Tư Đồ Lâm Giang, Tư Đồ Lâm Giang bay lên trên không trung, trở thành mục tiêu của Trương Nhược Trần.
Chín nhát kiếm vừa rồi đều xảy ra trong nháy mắt, nếu như nhãn lực không đủ thì chỉ có thể nhìn thấy những nhát kiếm liên tiếp mà thôi, căn bản không thể thấy được sự huyền diệu trong đó.
Nguy rồi!
Tư Đồ Lâm Giang bắt đầu hỗn loạn, không ngờ sức khống chế của Trương Nhược Trần lại đạt tới mức này.
Trong chớp mắt, thế mạnh và thế yếu đã bị hoán đổi.
“Vù!”
Trương Nhược Trần vung ra một nhát kiếm.
Bích Thủy kiếm hoàn toàn bị bao vây bởi hàn khí, thân kiếm bị bao phủ bởi một lớp băng.
Lúc này Tư Đồ Lâm Giang còn chưa xuống đất, không có cách nào mượn lực nên cũng không còn cách nào tránh né.
“Hỏa Xà Điểm Tinh!”
Tư Đồ Lâm Giang cắn chặt răng, phi thương ra, từ mũi thương phát ra một ngọn lửa đỏ rực.
“Keng!”
Chiến kiếm và trường thương va vào nhau, hàn khí và hỏa diệm va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng nổ của kim loại.
Một luồng lực lớn truyền qua thân kiếm đến cánh tay gây chấn động mạnh khiến Trương Nhược Trần lùi về phía sau bảy bước.
Tư Đồ Lâm Giang còn khó khăn hơn, cả người bay ra phía sau suýt chút nữa là ngã xuống đất. May mắn thay, vào lúc cuối, hắn đánh một thương xuống mặt đất, mượn lực bắn ngược lên giúp hai chân hắn vững vàng từ từ đáp đất.
Mãi đến khi đã đứng vững, hắn mới phát hiện ống tay áo bên phải đã hoàn toàn bị đóng băng lại. Hắn lập tức vận hết chân khí trong cơ thể khiến cánh tay run lên, ống tay áo nhanh chóng bị nghiền nát, hóa thành những mảnh băng vụn rơi xuống đất.
Hai người lại tiếp tục đánh nhau không biết mệt mỏi.
Một lão thái giám mặc áo bào xanh đứng đằng sau Vân Vũ quận vương thán phục nói:
“Đây mới thực sự là cuộc tranh tài của các thiếu niên tuổi trẻ tài cao, thật sự quá đặc sắc! Cửu vương điện hạ không hổ là huyết thống của đại vương. Mặc dù chỉ đạt đến cảnh giới Hoàng Cực cảnh tiểu cực nhưng lại có thể cùng Tư Đồ Lâm Giang chiến đấu ngang tài ngang sức, thật đáng kinh ngạc.”
“Không sai! Tuy tài năng của Cửu vương tử phát triển muộn, nhưng tiền đồ tương lai rộng mở vô cùng. Chúc mừng đại vương, vương tộc lại cho ra đời một nhân tài tuyệt thế.” Vị tướng quân mặc áo giáp đứng dưới đài lên tiếng ngợi khen.
Nghe thấy mọi người tán dương, Vân Vũ quận vương tự nhiên thấy