“Rốt cuộc cũng đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực, quả nhiên chỉ mở ra được mười chín kinh mạch.”
Tu luyện ba ngày liền, Trương Nhược Trần liên tục mở ra được thêm tám kinh mạch, cuối cùng cũng đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực.
Chân khí mạnh mẽ, mười chín kinh mạch vận hành, rất nhanh chân khí đã tràn ngập toàn thân.
Một lực cường đại từ trước đến nay chưa từng có từ trong kinh mạch phát ra.
Ngũ vương tử tu luyện tới đại cực cũng chỉ mới mở ra được mười hai kinh mạch.
Trương Nhược Trần mới chỉ đạt đến trung cực liền mở ra được mười chín kinh mạch, có thể nói võ thể đã sánh ngang với cường giả.
Nhưng ở kiếp trước, khi tu luyện đến Hoàng Cực cảnh trung cực thì Trương Nhược Trần đã mở ra được hai mươi kinh mạch, so với hắn bây giờ nhiều hơn một kinh mạch.
“Mặc dù chỉ ở bên trong Thần trì tu luyện một lần nhưng đã hấp thu được một lượng lớn huyết tinh lực, cường độ thân thể của ta tăng lên không ít.”
“Muốn tu vi võ đạo theo kịp được Trì Dao, thậm chí siêu việt hơn nàng ta nhất định phải làm tốt hơn kiếp trước, mở ra thật nhiều kinh mạch. Cho nên ta cần phải làm cho thân thể cường đại hơn nữa, phải mạnh hơn kiếp trước. Mở ra toàn bộ ba mươi sáu kinh mạch như bức họa trong Cửu Thiên Minh Đế Kinh.”
Trương Nhược Trần đi ra khỏi không gian của Thời Không tinh thạch, rửa sạch bụi bẩn khỏi cơ thể, sau đó đi đến trước sân luyện chưởng.
“Vù vù! Vù vù!”
Mỗi một chưởng đánh ra không khí đều tạo ra tiếng nổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại, nếu hắn không sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Chưởng cũng có thể đánh ra chưởng có lực bằng mười sáu con trâu.
Nếu như sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, mượn sức bật của chưởng ấn, thậm chí có thể đạt được lực của hai mươi lăm con trâu.
Với sức lực bây giờ của hắn, chỉ cần ba chưởng là có thể đánh bại Tư Đồ Lâm Giang. Kể cả gặp phải Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, hắn cũng có sức đánh một trận.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, chiến lực của Trương Nhược Trần đã tăng lên độ cao mới.
Từ khi chuyển về Ngọc Thấu cung, người hầu hạ bên cạnh Lâm phi và Trương Nhược Trần cũng nhiều hơn, bao gồm cả cung nữ và thái giám.
Trương Nhược Trần đã bại lộ thiên tư võ đạo ở cuộc thi cuối năm nên hắn cũng không cần trốn tránh nữa, trực tiếp luyện chưởng tại sân Ngọc Thấu cung.
“Cửu vương tử thật lợi hại, nghe nói ngay cả Ngũ vương tử và Lục vương tử đều không phải là đối thủ của hắn. Hiện tại toàn bộ người của vương cung đều nói Cửu vương tử là một kỳ tài tu võ, có thể sánh ngang với Thất vương tử.” Một cung nữ mười lăm, mười sáu tuổi, dáng dấp mỹ lệ, vô cùng si mê nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đang luyện chưởng ở sân, khuôn mặt trắng như tuyết của nàng hiện lên nét ửng đỏ.
Chỉ cần là cường giả, tự khắc có thể được mọi người tôn kính.
Chỉ cần là thiên tài, tự khắc cũng sẽ trở thành người được các thiếu nữ sùng bái.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần đang luyện chưởng, một cung nữ lớn tuổi lóe lên ánh mắt kinh ngạc, lặng lẽ rời khỏi Ngọc Thấu cung, đi đến một ngọn núi phía sau vương cung.
“Bẩm báo Hàn cô nương, Cửu vương tử đã xuất quan! Tu vi của hắn đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực!” Cung nữ hạ thấp người, cung kính nói.
Cô nương đứng phía đối diện mặc trang phục cung nữ màu xanh nhạt, tuổi chừng mười tám, mười chín tuổi. Vóc người cao gầy, eo thon mảnh mai.
Nàng tên là Hàn Thanh La, một trong bốn nữ hộ vệ thân cận bên cạnh vương hậu.
Bốn nữ hộ vệ thân cận đều do đích thân vương hậu dạy dỗ, trở thành tứ đại đệ tử của bà.
Các nàng chuyên tu luyện kĩ thuật giết người, tu vi cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, chuyên trợ giúp vương hậu diệt trừ những kẻ cản đường.
Nhiệm vụ ám sát Cửu vương tử, vương hậu giao cho Hàn Thanh La.
Hàn Thanh La chắp hai tay sau lưng, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Lúc thi võ, tu vi của hắn đã đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực đỉnh phong, cộng thêm hấp thu nhiều huyết tinh lực bên trong Thần trì, nếu không đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực đó mới là điều kì lạ!”
Trong con ngươi Hàn Thanh La mang chút sát khí: “Ngươi tiếp tục theo dõi hắn, chỉ cần hắn rời cung lập tức báo lại cho ta.”
Cung nữ kia nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Nói xong, cung nữ kia lui xuống, trở lại Ngọc Thấu cung.
Sau khi luyện xong chưởng pháp, Trương Nhược Trần trở về phòng của mình, tiến vào không gian của Thời Không tinh thạch.
Trong trung tâm của không gian, hắn ngồi xếp bằng chân, lấy ra một viên Tụ Khí đan, nuốt vào bụng rồi bắt đầu luyện hóa.
Tu vi của hắn hiện tại hoàn toàn có thể hấp thu toàn bộ đan khí của Tụ Khí đan, không lãng phí chút nào.
Chỉ trong một canh giờ, Trương Nhược Trần đã đem toàn bộ đan khí của Tụ Khí đan hấp thu vào cơ thể, chuyển hóa làm chân khí.
Chỉ có điều, lúc Trương Nhược Trần đang đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực, dung lượng Khí trì lại tăng lên gấp bội. Đan khí của một viên Tụ Khí đan cũng không làm cho chân khí trong Khí trì tăng thêm bao nhiêu.
Trên người của hắn chỉ còn lại hai viên Tụ Khí đan, lại phải hao tốn thêm hai canh giờ nữa để luyện hóa hai viên Tụ Khí đan này.
Tổng cộng luyện hóa ba Tụ Khí đan, chân khí trong cơ thể sinh ra nhiều hơn một phần năm so với ban đầu. Muốn đem chân khí trong Khí trì tu luyện viên mãn, ước chừng phải dùng hơn trăm viên Tụ Khí đan.
“Tác dụng của Tụ Khí đan đối với ta ngày càng yếu, chờ ta tu luyện tới Hoàng Cực cảnh đại cực thì có lẽ không có tác dụng gì nhiều. Xem ra nhất định phải mua đan dược cấp phẩm cao hơn mới được.”
Tụ Khí đan và Luyện Thể tán đều là đan dược nhất phẩm, võ giả