Khi Trương Nhược Trần nhìn thấy Bát vương tử và Đơn Hương Lăng, bọn họ cũng nhìn thấy Trương Nhược Trần đang đứng bên ngoài Minh Văn công hội.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần, trong lòng Bát vương tử vô cùng tức giận, cười lạnh nói: “Cửu đệ, bây giờ ngươi không phải là kỳ tài võ học sao? Ngươi đến Minh Văn công hội làm gì?”
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn dây dưa với Bát vương tử, căn dặn Vân Nhi một câu: “Vân Nhi tỷ tỷ, ngươi ở trên Dương Mã Cổ Xa đợi ta, ta vào Minh Văn công hội mua ít đồ.”
Trương Nhược Trần đi xuống Dương Mã Cổ Xa, đi vào cửa lớn của Minh Văn công hội.
Phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng ôn nhu êm tai: “Cửu vương tử, đợi một chút.”
Trương Nhược Trần dừng lại, quay người nhìn Đơn Hương Lăng đang đi tới, nói: “Ngươi là...”
Ở Thanh Huyền các, Trương Nhược Trần từng gặp Đơn Hương Lăng một lần, nhưng lại không biết thân phận cùng tên của Đơn Hương Lăng. Chỉ biết dường như nàng là sư muội của Bát vương tử, đến từ một tông môn.
“Hỏa Vân tông, Đơn Hương Lăng. Cửu vương tử điện hạ trong kì khảo hạch cuối năm quả thật khiến Đơn Hương Lăng mở rộng tầm mắt, với tu vi Hoàng Cực cảnh tiểu cực lại có thể đánh bại được võ giã Hoàng Cực cảnh đại cực. Nếu như có cơ hội, Đơn Hương Lăng hy vọng có thể giao lưu trao đổi võ học cùng Cửu vương tử điện hạ.”
Đơn Hương Lăng nhẹ nhàng đi về phía Trương Nhược Trần, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trong mắt mang theo vài phần thần sắc mong chờ.
Là một trong tứ đại mỹ nhân của Vân Vũ quận quốc, Đơn Hương Lăng quả thực vô cùng xinh đẹp, lông mày lá liễu, lông mi vừa dài vừa cong, ngũ quan tinh xảo, thực sự giống như tác phẩm nghệ thuật được ông trời chạm trổ công phu vậy.
Vốn dĩ lần đầu tiên khi gặp Trương Nhược Trần ở Thanh Huyền các, nàng còn xem Trương Nhược Trần là một phế nhân không thể tu luyện võ đạo, thậm chí còn hoài nghi Trương Nhược Trần là tên lăng nhăng, vô cùng xem thường hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trong trận khảo hạch cuối năm, Trương Nhược Trần thể hiện võ đạo thiên phú đáng sợ, nâng một bàn đá nặng năm trăm cân dễ như chơi, săn giết một mãnh thú thượng đẳng cấp một, vượt qua hai tiểu cảnh giới đánh bại kẻ địch.
Trong số võ giả thiếu niên, muốn làm được bất kỳ một điểm gì trong đó đều không phải chuyện dễ dàng gì.
Một võ đạo kỳ tài giống như Trương Nhược Trần, sao có thể đi làm đồ chơi của nữ nhân được?
Trương Nhược Trần đánh giá Đơn Hương Lăng, trong lòng có chút kinh ngạc: “Nữ tử này không chỉ có dung nhan tuyệt mỹ, thiên tư võ đạo cũng rất cao, đã tu luyện đến Hoàng Cực cảnh đại cực, tu vi còn cao hơn một bậc so với Cửu quận chúa và Lâm Ninh San.”
Kỳ thực Cửu quận chúa, Lâm Ninh San, Đơn Hương Lăng đều vì dung mạo vô cùng xinh đẹp, hơn nữa thiên phú võ đạo cực cao, cho nên mới có thể được đưa vào danh sách tứ đại mỹ nhân.
Nếu không có thiên phú tu luyện võ đạo, thì cho dù dung mạo tuyệt mỹ cũng không có tư cách trở thành nhân vật cấp nữ thần được các võ giả say smê..
Đơn Hương Lăng đã mười bảy tuổi, lớn hơn Cửu quận chúa và Lâm Ninh San một tuổi, đương nhiên tu vi cũng cao hơn một chút.
Bát vương tử thấy Đơn Hương Lăng chủ động lấy lòng Trương Nhược Trần, nhận thấy được nguy cơ, lập tức chạy đến nói: “Sư muội, lẽ nào muội quên chuyện giữa Cửu đệ và bà chủ của Thanh Huyền các rồi sao? Loại người này, muội vẫn nên cách xa một chút…”
Đơn Hương Lăng khẽ giơ tay lên, cắt đứt lời tiếp theo của Bát vương tử, mắt long lanh, răng trắng bóng nở nụ cười, nói: “Cửu vương tử là thiếu niên anh tài, sao có thể là loại người như huynh nói được?”
Cảm giác nguy cơ này càng thêm mãnh liệt!
“Sư muội! Chúng ta đi thôi! Lần sau quay lại bái sư!” Bát vương tử cầm cổ tay của Đơn Hương Lăng, muốn kéo nàng rời đi.
“Xoạt!”
Chân khí trong cơ thể Đơn Hương Lăng nhanh chóng chuyển động, một luồng sức mạnh cường đại từ cổ tay tản ra, trực tiếp đánh bay Bát vương tử ra ngoài.
“Bát vương tử điện hạ, nam nữ khác biệt, xin tự trọng.” Đơn Hương Lăng lạnh như băng nói.
“Sư muội…” Năm ngón tay của Bát vương tử đều đau đến tê dại, cả cánh tay cũng không giơ lên được.
Đơn Hương Lăng liếc nhìn Bát vương tử, nhẹ lắc đầu.
Sau đó nhìn sang Trương Nhược Trần, trên mặt nàng lập tức hiện lên nụ cười ôn nhu xinh đẹp, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Cửu vương tử điện hạ, Hương Lăng đến Minh Văn công hội bái sư, định học thuật luyện khí. Còn ngươi?”
Trương Nhược Trần đều thu hết tất cả những chuyện vừa rồi vào trong mắt, lạnh nhạt nói: “Ta đến mua Minh bút và Linh chỉ, định học Minh Văn.”
“Thật sao? Thật sự quá tốt, từ nhỏ ta đã học về Minh Văn, đã có thể khắc ghi một số Minh Văn cơ bản. Ta cũng có nghiên cứu qua Minh bút và Linh chỉ, nếu như Cửu vương tử điện hạ muốn mua hai thứ này, có lẽ Đơn Hương Lăng có thể giúp một tay.” Đơn Hương Lăng nói.
Trương Nhược Trần nghĩ nghĩ một lúc mới phát hiện hình như bản thân thực sự không quá hiểu biết về Minh bút và Linh chỉ, vì thế hắn liền đồng ý.
Nhìn bóng lưng của Trương Nhược Trần và Đơn Hương Lăng, Bát vương tử quả thực chán nản đến cực điểm.
Một lát sau, trong mắt Bát vương tử lại khôi phục ý chí chiến đầu, thầm nghĩ chỉ cần hắn trở thành đệ tử của Tá Ân luyện khí sư, đến lúc đó sư muội nhất định sẽ quay lại bên cạnh hắn.
...
“Minh bút và Linh chỉ đều được chia thành năm cấp bậc, lần lượt là cấp cơ bản, trung cấp, cao cấp, thiên cấp, thần cấp, tương ứng với năm cấp của Minh bút.
“Khắc họa Minh Văn cơ bản chỉ cần sử dụng Minh bút và Linh chỉ cấp cơ bản là được.”
“Người có tinh thần lực dưới cấp ba mươi chỉ có thể khắc họa ra Minh Văm cơ bản. Tinh thần lực càng cao có thể khắc họa ra càng nhiều Minh Văn cơ bản, Minh Văn càng ổn định, tỷ lệ thành công cũng càng cao.”
Đơn Hương Lăng vừa giới thiệu cho Trương Nhược Trần, vừa nói: “Từ nhỏ ta đã tu luyện tinh thần lực, cũng học về Minh Văn. Hiện giờ tinh thần lực của ta đã đến cấp mười sáu, có thể khắc họa ra mấy loại Minh Văn cơ bản, nhưng tỷ lệ thành công tương đối thấp. Khắc họa hai mươi lần mới có thể thành công một lần.”
“Nhân vật giống như Tá Ân luyện khí sư, tỷ lệ thành công đã tương đối cao, khắc họa mười lần ít nhất cũng có thể thành công bảy, tám lần.”
Ở Xích Vân tông cũng có luyện