Trương Nhược Trần vận chuyển chân khí đến cánh tay phải, năm ngón tay nắm thành quyền, một quyền đánh về phía mặt đất.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất đột nhiên chấn động, xuất hiện một cái hố to đường kính ba mét!
Chung quanh hố to, tất cả đều là dấu vết vỡ vụn.
Quan sát trình độ phá hư của một quyền này, Trương Nhược Trần đại khái có thể dự đoán được lực lượng của mình bây giờ, lầu bầu nói:
- Không sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, có thể bộc phát ra bảy mươi tám ngưu lực! Nếu sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, có thể bộc phát ra tám mươi tám ngưu lực.
- Hiện tại ta mới vừa đạt tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, còn có không gian tăng lên không nhỏ, nói không chừng có cơ hội đạt tới cực hạn 100 ngưu lực.
Ở Hoàng Cực cảnh, không có người có thể siêu việt cực hạn 100 ngưu lực.
Thế nhưng chỉ cần võ thể đủ nghịch thiên, có thể vô hạn bức gần tới 100 ngưu lực, thậm chí đạt tới 100 ngưu lực.
Ở kiếp trước, sức bật mạnh nhất của Trương Nhược Trần tại Hoàng Cực cảnh, là đạt tới chín mươi bốn ngưu lực. Ở tám trăm năm trước, hắn đại biểu cho vô địch ở Hoàng Cực cảnh.
Nếu như đã đạt tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, kế tiếp còn muốn tăng lực lượng của mình lên, sẽ cực kỳ gian nan. Mỗi tăng lên một ngưu lực, cũng không phải sự tình dễ dàng gì!
- Dùng thực lực của ta bây giờ, có lẽ có thể quét ngang những võ giả Hoàng Bảng kia!
- Thử lực lượng của Hồn mạch như thế nào đã!
Hồn mạch, tồn tại đặc thù nhất trong ba mươi sáu đường kinh mạch, liên tiếp lấy thân thể và linh hồn.
Đối với võ giả bình thường mà nói, linh hồn là đồ vật tương đối mơ hồ, chân thật tồn tại, nhưng lại nhìn không thấy, sờ không được.
Trương Nhược Trần ngồi xếp bằng, hô hấp thổ nạp, bình tâm tĩnh khí, toàn tâm cảm thụ cỗ lực lượng tế tự ở trong Khí Trì kia.
Cỗ lực lượng tế tự kia, là từ trong lực lượng huyết tinh tách ra, giống như một dòng sông nhỏ màu đỏ xuyên thẳng qua Khí Trì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này là Hồn mạch!
Xoạt!
Chân khí rót vào Hồn mạch, Hồn mạch rung rung, phá tan đỉnh đầu, giống như một cột sáng màu đỏ cao bảy tám trượng.
Một hư ảnh linh hồn giống Trương Nhược Trần như đúc xuất hiện ở trên đỉnh đầu, hoàn toàn bị hào quang màu đỏ bao vây, tựa hồ đang hô hấp thổ nạp.
Đương nhiên, cảnh tượng như vậy chỉ có Trương Nhược Trần nhìn thấy.
Nếu như là người ngoài, chỉ có thể nhìn thấy Trương Nhược Trần xếp bằng tu luyện, căn bản nhìn không tới cột sáng màu đỏ và hư ảnh linh hồn.
Bị lực lượng linh hồn ảnh hưởng, toàn bộ sân nhỏ nổi lên từng đợt gió lạnh, phát ra thanh âm vù vù.
- Thật có thể câu thông linh hồn, quá kỳ diệu rồi!
- Chỉ có võ giả Thiên Cực cảnh, mới có thể linh hồn xuất khiếu, ta mới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn đã làm được!
Thân thể và linh hồn của Trương Nhược Trần là do Hồn mạch liên hệ, Hồn mạch dài bao nhiêu, linh hồn có thể ly thể bao xa. Còn võ giả Thiên Cực cảnh thì không có trói buộc như vậy.
Hiện tại tu vi của Trương Nhược Trần thật sự quá yếu, Hồn mạch chỉ dài tám trượng. Nói cách khác, linh hồn của hắn tối đa chỉ có thể ly thể tám trượng.
Phải biết linh hồn của võ giả Thiên Cực cảnh, tối đa có thể ly khai thân thể một trăm dặm. Chỉ cần một ý niệm, là có thể biết chuyện phát sinh ở bên ngoài hơn mười dặm.
Hơn nữa võ giả Thiên Cực cảnh còn có thể điều động chân khí rèn luyện linh hồn, để linh hồn lớn mạnh, biến thành Võ Hồn.
Điều động lực lượng Võ Hồn, là có thể điều khiển thiên địa, mượn linh khí thiên địa công kích địch nhân.
Cho nên nói, mỗi một vị võ giả Thiên Cực cảnh, đều là một thần thoại võ đạo!
Phải biết Trương Nhược Trần đã là cường giả Thiên Cực cảnh đại viên mãn, linh hồn tự nhiên tu luyện thành Võ Hồn. Hơn nữa còn là Lôi Điện Võ Hồn hiếm thấy.
Có thể chuyển hóa linh khí thiên địa thành Lôi Điện Chi Lực.
Nói cách khác, hiện tại Trương Nhược Trần có thể điều động linh khí thiên địa, thi triển ra Lôi Điện Chi Lực. Đương nhiên, cũng chỉ có thể điều động linh khí thiên địa trong phương viên tám trượng. Linh khí ở chỗ xa hơn, thì không cách nào điều động!
- Lôi Điện chi thương!
Trương Nhược Trần dựa theo thủ pháp kiếp trước, điều động linh khí thiên địa, muốn thi triển ra Lôi Điện Chi Lực.
Đáng tiếc thất bại!
- Tại sao lại như vậy? Tuy ta trùng sinh đến tám trăm năm sau, nhưng lực lượng linh hồn không có yếu bớt, sao không thể thi triển ra Lôi Điện Chi Lực?
Trương Nhược Trần lâm vào khổ tư, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì nói:
- Chẳng lẽ nói... Thần Võ ấn ký của ta biến thành Thời Không Thần Võ ấn ký, Võ Hồn cũng xảy ra cải biến?
Vì cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, Trương Nhược Trần thả Tiểu Hắc ở trong Càn Khôn Thần Mộc Đồ ra, hỏi nghi vấn trong lòng.
- Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, có thể linh hồn xuất khiếu? Hơn nữa còn tu luyện linh hồn thành Võ Hồn? Lừa gạt ai đó?
Tiểu Hắc không tin Trương Nhược Trần.
Sau đó nó lại nói:
- Chỉ có Thiên Cực cảnh đại viên mãn mới có thể tu luyện linh hồn thành Võ Hồn, ngươi nghĩ bổn tọa là ngu ngốc sao?
Trương Nhược Trần cũng không giải thích, trực tiếp ngồi xếp bằng, rót chân khí vào Hồn mạch.
Xoạt!
Một cột sáng màu đỏ dài tám trượng, từ trong đỉnh đầu Trương Nhược Trần lao ra.
Hư ảnh linh hồn lơ lửng ở trong cột sáng, giống Trương Nhược Trần như đúc.
Linh hồn xuất khiếu!
Võ giả khác hoàn toàn không cách nào chứng kiến hư ảnh linh hồn của Trương Nhược Trần. Thế nhưng Tiểu Hắc lại bất đồng, ánh mắt của nó không giống thường nhân, nhãn lực siêu phàm, rõ ràng có thể chứng kiến hư ảnh linh hồn lơ lửng ở trong cột sáng.
- Ngươi... linh hồn của ngươi... Vậy mà thật đạt tới Võ Hồn rồi! Điều này sao có thể?
Ánh mắt nó không ngừng lập loè nói:
- Ngươi khẳng định đã ẩn tàng bí mật gì, người bình thường không có khả năng ở Hoàng Cực cảnh đại viên mãn tu luyện ra Võ Hồn.
Trương Nhược Trần nói:
- Cái khác ngươi không nên hỏi nhiều, ngươi chỉ nói cho ta biết, Võ Hồn của ta rốt cuộc là Võ Hồn gì?
- Ngươi mở ra Thời Không Thần Võ ấn ký, tu luyện ra tự nhiên là Thời Không Võ Hồn!
Tiểu Hắc lắc đầu, cảm thấy thiên tư của Trương Nhược Trần thật quá biến thái, để nó cảm giác khó có thể tiếp nhận.
- Thời Không Võ Hồn?
Trương Nhược Trần hỏi.
Tiểu Hắc nói:
- Ngươi lấy ra Thời Không Bí Điển , lật đến trang thứ ba, phía trên có giảng giải về Thời Không Võ Hồn.
Trương Nhược Trần lập tức lấy Thời Không Bí Điển ra, lật đến trang thứ ba, quả nhiên nhìn thấy ở trên viết bốn chữ cổ... Thời Không Võ Hồn.
Trang thứ ba, rậm rạp chằng chịt