- Mới qua hơn một tháng, tại sao Cửu vương tử lại đi vào Võ Đấu Cung Hoàng cấp? Chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến mười vị võ giả Hoàng Bảng?
- Không có khả năng nha!
- Mới qua một tháng, dù tu vi có chỗ tăng lên, cũng sẽ không tăng lên quá nhiều.
- Vân Vũ Quận Quốc chưa từng có người có thể thắng liên tiếp mười vị võ giả Hoàng Bảng, quá khó khăn, coi như là Thất vương tử lúc trước cũng không làm được.
Từng võ giả Hoàng Bảng, đều có thực lực đồng thời đối kháng mười Hoàng Cực cảnh đại viên mãn bình thường.
Một ít võ giả Hoàng Bảng yếu kém, dù không thể đồng thời chiến thắng mười Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, ít nhất cũng có thể ở dưới mười Hoàng Cực cảnh đại viên mãn vây công mà không chết.
Cho nên muốn chiến thắng một võ giả Hoàng Bảng, tuyệt đối không phải sự tình dễ dàng.
Tựa như Đoạt Mệnh Kiếm Khách A Nhạc, nhìn như có thể một kiếm giết chết một vị võ giả Hoàng Bảng. Nhưng hắn tuyệt đối làm không được mười kiếm giết chết mười vị võ giả Hoàng Bảng.
- Nếu Cửu vương tử đột phá đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, chỉ cần không gặp Top 5 trên Hoàng Bảng, muốn thắng năm trận, có lẽ vẫn không khó!
- Chờ coi đi! Cửu vương tử đã dám đến Võ Đấu Cung Hoàng cấp, thì khẳng định có nắm chắc không nhỏ.
- Cửu vương tử, ngươi rốt cục lại tới Võ Đấu Cung Hoàng cấp! Trước đó là ngươi vận khí tốt, mới may mắn thắng ta. Lúc này đây, ngươi không có vận khí tốt như vậy!
Trong mắt Liễu Thừa Phong mang theo hàn ý, là cái thứ nhất đi lên chiến đài.
Trương Nhược Trần nhìn Liễu Thừa Phong nói:
- Ngươi muốn làm cái thứ nhất khiêu chiến ta?
- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi sợ trận đầu đã thua?
Liễu Thừa Phong nói.
- Được rồi!
Trương Nhược Trần khẽ gật đầu, duỗi ra một tay, làm tư thế xin mời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Thừa Phong nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay Trương Nhược Trần:
- Cùng ta giao thủ, ngươi không dùng kiếm?
- Tạm thời còn không cần kiếm.
Trương Nhược Trần nói.
- Cũng dám khinh thị bổn công tử, ngươi sẽ vì cuồng vọng mà trả giá thật nhiều.
Liễu Thừa Phong cực kỳ tức giận, cảm thấy Trương Nhược Trần là cố ý nhục nhã hắn.
Phải biết một tháng trước, nếu không phải hắn phán đoán sai lầm, căn bản sẽ không thua ở trong tay Trương Nhược Trần.
Hắn muốn ở cùng một chỗ, tìm về mặt mũi của mình.
- Tinh Hỏa Lưu Huỳnh!
Liễu Thừa Phong trực tiếp thi triển võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm Lưu Tinh Kiếm Pháp, một kiếm đâm ra, không khí chung quanh mũi kiếm phát ra thanh âm "ba ba".
So với một tháng trước, Liễu Thừa Phong ở trên kiếm pháp lại có tiến bộ.
Thi triển ra Lưu Tinh Kiếm Pháp càng thêm tinh diệu, càng hành vân lưu thủy, vậy mà phát ra tiếng kiếm minh chói tai.
Trương Nhược Trần vững như bàn thạch, giơ cánh tay lên, duỗi ra hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy Lưu Tinh Kiếm trong tay Liễu Thừa Phong.
Bành!
Ngón tay bắn ra.
Một cỗ lực lượng chấn động cường đại, theo thân kiếm chảy vào cánh tay của Liễu Thừa Phong.
Ba!
Thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên.
Cánh tay của Liễu Thừa Phong đứt gãy, kiếm trong tay rơi trên mặt đất.
- Ngươi... sao tu vi của ngươi trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?
Liễu Thừa Phong vội vàng lùi lại bảy bước, nửa người bị chấn chết lặng, cảm giác mình giống như bị búa tạ đánh trúng, muốn động ngón tay một chút cũng rất khó.
Trương Nhược Trần chỉ dùng hai ngón tay, đã đánh bại hắn.
Trương Nhược Trần thu hồi hai ngón tay, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đã không phải là đối thủ của ta nữa!
Hai ngón tay đánh bại Liễu Thừa Phong, Trương Nhược Trần tự nhiên là làm toàn trường chấn động.
Coi như là võ giả Huyền Cực cảnh sơ kỳ, cũng không có khả năng đánh bại Liễu Thừa Phong nhẹ nhõm như thế.
- Càng ngày càng có ý tứ!
Lâm Thần Dụ nhìn Trương Nhược Trần đứng ở trên chiến đài, vui vẻ càng đậm.
Sáu cuộc chiến đấu kế tiếp, người khiêu chiến Trương Nhược Trần theo thứ tự là sáu võ giả Hoàng Bảng.
Hoàng Bảng bài danh thứ 24, Hoa Thư Lý.
Hoàng Bảng bài danh thứ 19, Hoắc Nhất.
Hoàng Bảng bài danh thứ 13, Vương Lâm Sinh.
Hoàng Bảng bài danh thứ 27, Vương Thanh.
Hoàng Bảng bài danh thứ 9, Trương Căn Thụ.
Không ngoài dự tính, toàn bộ thua ở trong tay Trương Nhược Trần. Toàn bộ đều là một chiêu đánh bại, không ai có thể bức Trương Nhược Trần dùng ra chiêu thứ hai.
Trong đó cường đại nhất là võ giả Hoàng Bảng bài danh thứ 9 Trương Căn Thụ, có thể bộc phát ra 52 ngưu lực, nhưng vẫn bị Trương Nhược Trần một chưởng đập bay ra ngoài, đánh rớt xuống chiến đài.
- Liên tiếp đánh bại bảy võ giả Hoàng Bảng, hơn nữa toàn bộ đều là một chiêu đánh bại, thật đáng sợ!
- Mới qua hơn một tháng, tu vi của Cửu vương tử lại đạt tới hoàn cảnh khủng bố như vậy?
- Võ học kỳ tài, quả nhiên không thể dùng lẽ thường đối đãi.
Võ Đấu Cung Hoàng cấp vang lên từng tiếng nhiệt nghị, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Những tiểu thư quý tộc tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp kia, đôi mắt dễ thương gợn sóng, mang theo ánh mắt sùng bái nhìn Trương Nhược Trần.
- Cửu vương tử quá xuất sắc rồi! Nếu có thể gả cho hắn, làm vương phi của hắn, dù sống ít mười năm ta cũng nguyện ý.
Một thiếu nữ xinh đẹp si mê nhìn Trương Nhược Trần, bộ dạng xuân tâm tràn lan.
- Cửu vương tử điện hạ thiên kiêu hạng gì, làm sao có thể để ý ngươi?
- Cửu vương tử điện hạ không chỉ lớn lên đẹp trai, thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn luôn nho nhã lễ độ, đối với từng đối thủ cũng cực kỳ lễ phép. Nhân kiệt không kiêu không ngạo như hắn, coi như ở bên cạnh làm một thị nữ, ta cũng nguyện ý.
Lâm Ninh San nghe được tiếng nghị luận của những tiểu thư quý tộc kia, trong nội tâm cực kỳ không vui, lạnh giọng nói:
- A Nhạc, ngươi xuất thủ đi!
- Vâng!
A Nhạc cầm Thiết Kiếm, ánh mắt cực kỳ kiên định, muốn leo lên đài chiến đấu khiêu chiến Trương Nhược Trần.
Thế nhưng một bóng người màu xám xẹt qua, trước một bước leo lên đài chiến đấu.
Đó là một lão giả tâm hơn sáu mươi tuổi, người gầy còm, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, thế nhưng tóc của hắn còn đen hơn người trẻ tuổi, cả người lộ ra tinh thần phấn chấn, con mắt sáng ngời hữu thần.
Trên mặt lão giả vui vẻ, nhìn chằm chằm vào A Nhạc