Mọi người nín thở, nhìn chằm chằm phương hướng đài chiến đấu.
Trên chiến đài, hai tàn ảnh im ắng đụng vào nhau, chỉ trong nháy mắt đã giao thoa mà qua.
Ngay sau đó, lại dùng tốc độ càng nhanh tách ra.
Trương Nhược Trần đứng ở chỗ vừa rồi A Nhạc đứng, A Nhạc thì đứng ở chỗ của Trương Nhược Trần. Hai người yên tĩnh bất động.
- Sao đều bất động? Chẳng lẽ đã phân ra thắng bại?
- Tốc độ thật nhanh!
Thủy Vấn Tâm đứng ở dưới đài chiến đấu, nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần và A Nhạc.
Dùng tu vi của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng chứng kiến dấu vết Trương Nhược Trần và A Nhạc xuất kiếm. Nhưng muốn tiếp được, hắn chỉ có bốn thành nắm chắc.
Sáu thành khác là chết.
- Đến cùng người nào thắng?
Lâm Ninh San đứng lên, một đôi xinh đẹp nhíu lại, nhìn chằm chằm đài chiến đấu, lộ ra vài phần thần sắc mong đợi.
A Nhạc vốn đứng nghiêm, lúc này liếc nhìn lồng ngực của mình, một cảm giác đau đớn truyền đến, ngay sau đó máu tươi từ trong ngực tuôn ra, nhuộm đỏ hơn nửa bộ y phục.
Bành!
Hắn không cam lòng té trên mặt đất, một tay cầm kiếm, một tay che ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ninh San ở dưới chiến đài.
Cuối cùng vẫn bại, không thể hoàn thành lời hứa với nàng.
Trên cổ Trương Nhược Trần xuất hiện một vết máu, cực kỳ cạn, chỉ làm rách da.
- Vì sao ngươi... không giết... ta?
A Nhạc nằm trên mặt đất, nhìn Trương Nhược Trần hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thật Trương Nhược Trần có thể không bị thương, nhưng như vậy, hắn nhất định phải một kiếm giết chết A Nhạc.
Thế nhưng hắn lại không có làm như vậy, sau khi xuất kiếm, lại cưỡng ép biến chiêu, làm cho kiếm chếch đi vài phần, cho nên mới bị kiếm của A Nhạc vạch phá làn da.
Trương Nhược Trần nhìn hắn nói:
- Ta không thích giết người!
Kỳ thật Trương Nhược Trần còn có nửa câu sau không nói.
- Trừ khi gặp được người nên giết.
- Ta thiếu ngươi một cái mạng, sau này... nhất định sẽ trả ngươi...
A Nhạc cắn chặt hàm răng, giống như một Cô Lang quật cường, tự mình bò xuống chiến đài, lưu lại một đường máu lóa mắt.
Trương Nhược Trần khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lâm Thần Dụ và Lâm Ninh San.
Người Lâm gia quả nhiên ngoan độc, rõ ràng không phái người hầu mang A Nhạc trọng thương đi, mà trơ mắt nhìn hắn một mình từ trên chiến đài bò xuống.
Đương nhiên, hắn cũng chẳng muốn đi quản, dù sao mỗi người đều có con đường của mình.
Kế tiếp là trận thứ mười.
Trong Võ Đấu Cung Hoàng cấp chỉ còn lại hai võ giả Hoàng Bảng chưa ra tay, theo thứ tự là Tư Không Địa bài danh thứ năm, Vân Thiên bài danh thứ hai mươi mốt.
Người xuất thủ tự nhiên là Tư Không Địa tu vi mạnh hơn.
Tư Không Địa cũng là một cường giả đỉnh tiêm, chiến lực có thể so với Huyền Cực cảnh sơ kỳ, đáng tiếc ngay cả Thủy Vấn Tâm và A Nhạc cũng thua ở trong tay Trương Nhược Trần, hắn tự nhiên là càng không được.
Không hề lo lắng, Trương Nhược Trần đơn giản đánh bại Tư Không Địa, trở thành võ giả Hoàng Cực cảnh đầu tiên liên tiếp thắng mười vị võ giả Hoàng Bảng của Vân Vũ Quận Quốc.
Trương Nhược Trần không chỉ lấy được Hoàng Bảng thiết lệnh mới, còn đạt được một trăm vạn lượng bạc ban thưởng.
Trên Hoàng Bảng thiết lệnh mới khắc: Vân Vũ Quận Quốc, Hoàng Bảng thứ nhất, Trương Nhược Trần. Đối với Trương Nhược Trần mà nói, coi như là một loại vinh quang đi!
Về phần một trăm vạn lượng bạc, thì đổi thành một ngàn viên Linh Tinh. Dù sao một trăm vạn lượng bạc thật sự quá nặng, đủ để chứa một xe ngựa, vẫn là Linh Tinh càng thêm thuận tiện.
Trương Nhược Trần cất tám mươi vạn lượng bạc ở trong Vũ Thành Tiền Trang, chỉ mang theo 200 viên Linh Tinh, chuẩn bị đi Thanh Huyền Các mua sắm một ít đan dược, làm chuẩn bị cho trùng kích Huyền Cực cảnh.
- Cửu tỷ, tựa hồ tỷ cũng thu hoạch tương đối khá?
Trương Nhược Trần nhìn thấy Cửu quận chúa đang vui vẻ đếm Linh Tinh, liền đi tới.
- Chỉ thắng hai mươi viên Linh Tinh, hoàn toàn không có cách nào so sánh với Cửu đệ.
Cửu quận chúa híp mắt, lộ ra cực kỳ hưng phấn. Nàng mua Trương Nhược Trần thắng, quả nhiên không sai.
Hai mươi viên Linh Tinh, đối với một vị quận chúa mà nói, cũng là một khoản tiền lớn.
Trương Nhược Trần nói:
- Đệ đang muốn đi Thanh Huyền Các mua đan dược, tỷ đi cùng không?
- Tốt! Tỷ vừa kiếm được tiền, có thể mua một viên Tam Thanh Chân Khí Đan trùng kích Hoàng Cực cảnh đại cực.
Cửu quận chúa vui vẻ nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Đệ thắng một trăm vạn lượng bạc, tự nhiên là đệ mời khách. Cửu tỷ, tỷ nhìn trúng đan dược gì, trực tiếp nói cho đệ biết một tiếng là được.
- Cửu đệ, đệ thật tốt!
Cửu quận chúa lại nhào qua, giống như nhũ yến vào lòng, hôn lên mặt Trương Nhược Trần một cái.
Ầm ầm!
Bầu trời truyền đến một tiếng sấm, sau đó cuồng phong gào thét, mưa thật to.
Thời điểm Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa đi ra Võ Đấu Cung Hoàng cấp, trời đang mưa rất lớn.
Trên đường phố, tất cả đều là nước, lá khô bay đầy trong gió, rơi vào nước bùn, bị xe ngựa đi ngnag qua nghiền nát.
- Đánh! Đánh gãy hai chân của hắn cho ta, thật sự là tức chết bổn tiểu thư rồi, lại vô dụng như thế, ngay cả Trương Nhược Trần cũng không thắng được.
Lâm Ninh San đứng ở trong mưa, lạnh lùng nói.
Một thị nữ bung một cây dù, che ở trên đầu Lâm Ninh San.
Bốn hộ vệ thân thể khoẻ mạnh của Lâm gia đạt được Lâm Ninh San chỉ thị, không khỏi nhe răng cười, không ngừng vung côn sắt xuống, bổ vào trên người A Nhạc.
Bành bành!
A Nhạc nằm ở trong mưa, hai chân bị đánh gãy, đầu cũng bị đánh vỡ, toàn thân bị đánh huyết nhục mơ hồ.
- Đoạt Mệnh Kiếm Khách rắm chó gì, chỉ là một tên đầy tớ mà thôi! Nếu không phải tiểu thư nhặt ngươi về, ngươi sớm đã chết đói ở trong đống tuyết rồi!
- Ngươi không phải rất lợi hại sao? Kiếm của ngươi đâu? Ngươi giết ta đi? Ha ha!
- Đánh, đánh chết thứ vô dụng này.
Bốn hộ vệ dùng hết lực lượng toàn thân vung côn sắt, phát