Bỗng chốc, đan điền đột nhiên tróc ra một lớp vỏ, lộ ra một màu sáng bóng.
Ánh mắt Vũ Thuần Tử tràn ngập kinh dị, đan điền cũng có thể lột xác?
Rất nhanh, toàn bộ đan điền đều rơi ra một lớp vỏ ngoài, xuất hiện trong tầm mắt Vũ Thuần Tử chính là một viên đan điền màu xanh lá.
Sinh mệnh khí tức không ngừng tràn ra từ bên trong đó, bao phủ khắp các kinh mạch lẫn lục phủ ngũ tạng.
Lúc này, Vũ Thuần Tử cảm thấy cả người trở nên thư thái, nhẹ nhõm hơn trước kia.
Toàn bộ các lỗ chân lông được đả thông, khiến tâm thần lâng lâng sảng khoái.
Tu vi cũng vì thế mà đột phá đến Hóa Đan cảnh nhị trọng.
"Rốt cuộc cũng đột phá, lần này đối đầu với Hóa Đan cảnh ngũ trọng, vẫn có thể ra sức đánh trả."
Vũ Thuần Tử nắm chặt nắm đấm nói, cảm giác lực lượng trong cơ thể càng ngày càng mạnh mẽ, tự tin cũng theo đó tăng lên.
"Nếu cảnh giới tiếp tục như vậy, không tới một năm sẽ đạt tới Thông Linh cảnh, Linh Tuyền cảnh, chỉ dùng năm năm liền đạt tới."
Trong lòng hắn chợt xuất hiện suy nghĩ, nếu thật sự như vậy, đúng là quá khủng b0!
Nhưng công pháp Phục Thiên Quyết này bí ẩn, Vũ Thuần Tử vẫn không cách nào hiểu thấu được.
"Cũng nên trở về, ta muốn đem vị trí nội môn đạt tới."
Hắn nhìn về phương hướng Linh Bảo Tông, âm thầm nghĩ, sau đó ưỡn người trở về tông môn.
Lúc này, chỉ còn cách Linh Bảo Tông năm dặm, Vũ Thuần Tử đột nhiên phát hiện có năm người đang tiến gần lại đây.
Ý thức được là Linh Bảo Tông đệ tử, hắn liền nhanh chóng thu liễm khí tức, miễn cho gặp phải rắc rối.
Sau khi năm người đi vào trong tầm mắt, Vũ Thuần Tử ngay lập tức trở nên kinh ngạc, không khỏi bật thốt lên.
"Kim Bảo?"
Năm người này chính Kim Bảo cùng đám thủ hạ ngoại môn của hắn, ánh mắt Vũ Thuần Tử trở nên âm trầm, sát khí trong người không tự chủ được mà phát ra.
"Vốn ta còn đang lo nghĩ làm sao giết được ngươi trong tông, không ngờ hôm nay ngươi lại đem mạng đến, đúng là ông trời có mắt."
Vũ Thuần Tử cười lạnh nghĩ.
"Ai?"
Kim Bảo cảm giác được sát khí, ngay lập tức ý thức được nguy hiểm, vội vã hô lớn.
Bốn người thủ hạ phía sau hắn cũng sửng sốt một chút, sau đó đứng sát vào nhau nhìn chung quanh.
Vũ Thuần Tử vốn không muốn che dấu, ngay lập tức từ bên trong bụi cây nhảy ra, chặn ngang năm người này, âm thanh lạnh lẽo vang lên.
"Là ta."
"Vũ Thuần Tử?"
Phát hiện người tới lại là Vũ Thuần Tử, ánh mắt Kim Bảo chợt lạnh, sau đó lạnh giọng nói.
"Ngươi không phải ngoan ngoãn ở trong tông an nhàn sinh sống, tại sao phải chạy ra đây tiêu dao? Gặp phải ta coi như mạng ngươi tận."
"Ai chết vào tay ai, còn chưa biết được."
Vũ Thuần Tử nhìn đám người nhàn nhạt trả lời, lại nói.
"Ta vốn đợi trở lại