Sau một hồi lâu đi lượn một vòng xung quanh, ngó trái nghiêng phải để kiếm củi thì hắn quay về, hắn có thể quay về sớm nhưng hắn không làm vậy vì hắn đang đợi đợi một người chắc chắn sẽ đến, bởi vì quanh đây toàn là cây nên đi một chút là có thể kiếm được vô số cành cây khúc củi, rất tiếc là hắn không có dụng cụ như là rìu nếu không thì mọi chuyện đã nhanh hơn rồi.
Sau khi trở về thì đúng như hắn dự đoán dã thú đến cướp xác báo thì không thấy có chỉ thấy có một người phụ nữ đang đứng đó đợi, mái tóc đen dài, toàn thân bạch y, hai tay khoanh lại trước ngực, lưng tựa vào cây, nhìn thấy người phụ nữ đó hắn biết người hắn đợi cuối cùng cũng đã đến rồi.
“Có vẻ chúng ta có khách.
” Tay ôm đống củi, mắt nhìn vào người phụ nữ đó, nhàn nhạt lên tiếng.
Nghe thấy hắn nói vậy tưởng hắn hiểu nhầm nên cô gái mới cất giọng lên tiếng giải thích:
“Ngươi không cần phải lo lắng, ta không đến với ác ý.
”
“Nhìn điệu bộ của ngươi cùng với cái xác con báo nằm kia ta đoán có lẽ ngươi là người đã giết con báo, không biết ngươi có để ý hay không nhưng người mà ngươi giết con báo để cứu là muội muội ta tên Khả Khả thế nên ta đến đây là để nói lời cảm ơn.
”
“Nhưng nhìn điệu bộ, lời nói cùng thần sắc của ngươi ta đoán có lẽ là ngươi đã biết trước được là ta đến đây rồi.
”
Minh Triết nghe vậy thì vẫn giữ im lặng, hắn biết chắc chắn sẽ có người đến, tuy hắn không biết được là sẽ có bao nhiêu người nhưng chắc chắn là sẽ có người đến bởi vì thứ dắt họ đến không phải lòng biết ơn vì đã cứu người, không, lòng biết ơn cũng có nhưng cũng chỉ có một chút không nhiều nó không phải là thứ dắt họ đến mà thứ dắt họ đến tìm hắn chính là sự tò mò, chính những vết máu hắn để lại mới kích thích lên sự tò mò, chính những câu truyện qua lời nói của các thành viên mới kích thích lên sự tò mò.
Và chính sự tò mò này mới là thứ có đủ ma mị, đủ mị lực để dắt họ đến chỗ hắn, còn vì sao hắn lại im lặng trước lời nói của người phụ nữ kia, biết co đúng lúc, biết duỗi đúng thời, biết khi nào nên nói khi nào nên ngừng.
Càng nói nhiều thì càng khốn cùng chi bằng giữ sự hư tĩnh, càng nói nhiều thì lại càng khổ bởi người ta có thể mượn được lời nói của mình để mà hiểu mình từ đó biến thế bị động thành chủ động còn mình thì ngược lại, chi bằng giữ sự hư tĩnh khi đó người ta chỉ có thể quan sát ta qua biểu cảm, hành động nhưng từ đó thì đoán được mấy điều.
Khéo đi thì không để lại vết xe, vết chân, khéo nói thì không có lỗi lầm.
Nghe nàng nói từ lúc mới bắt đầu đến khi nàng nói xong hắn vẫn vậy, Minh Triết vẫn im lặng, khuôn mặt điềm nhiên trên môi còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sau hồi quan sát mà chẳng tìm được gì từ đó nàng mới nói tiếp:
“Vậy được, vậy chúng ta sẽ đi vào vấn đề chính luôn đi, ơn cứu mạng là cao không thể với nổi vậy ngươi có điều gì cứ nói, chỉ cần ta làm được thì ta sẽ làm.
”
Nghe vậy thì Minh Triết mới lên tiếng, đặt đống cành cây xuống hắn nói:
“Vậy ta muốn ngươi thỏa mãn ta hai điều xong thì chúng ta sẽ kết thúc.
”
Nghe Minh Triết nói cô gái làm vẻ suy nghĩ, một lúc sau thì mới lên tiếng:
“Tuy là ngươi cứu mạng em gái ta nhưng hai điều là quá nhiều, nhưng với tư cách là một đoàn trưởng ta cũng phải lo cho cái ăn của các đoàn viên, nếu như ngươi giao con báo cho bọn ta thì bọn ta sẽ không phải giết thêm một con vật để lấy thịt nữa và ta sẽ thỏa mãn cho ngươi hai điều kiện nếu không thì một điều thôi.
”
“Không được.
” Minh Triết lắc đầu một cái rồi mới lên tiếng.
“Con báo là bữa ăn của ta thế nên ta không thể giao con báo cho các ngươi được vì ta đã không ăn từ tối qua thế nên con báo sẽ là bữa ăn cho buổi sáng và buổi trưa nên nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi được nửa con báo phần còn lại