Minh Triết đang đọc báo nghe vậy thì dừng lại nói:
“Ngươi nhắc ta mới nhớ lát nữa ngươi qua phòng ta, ta đưa cho ngươi một quyển công pháp để tu luyện.
”
Đây không phải là hắn làm bộ mà là hắn mới nhớ lại thật, ban đầu ngay sau khi hành sự xong hắn đã suy nghĩ về công pháp để cho Cẩn Y tu luyện rồi, nhưng sau khi nhập thiền xong hắn quên mất việc ghi ra công pháp cho nàng, bây giờ nàng nhắc nhở hắn mới nhớ lại.
Đóng tờ báo lại, đứng lên khỏi ghế rồi nói:
“Ngươi cứ ăn đi, bát đũa ta đã tráng qua rồi, ngươi chỉ cần rửa lại một lần nữa cho sạch thôi, bây giờ ta đi vào chép công pháp.
”
Cẩn Y nghe vậy thì gật đầu, nàng có chút vui vẻ nhưng trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, vì sau khi phụ mẫu của Tuấn Hào mất nếu so độ hiểu biết về hắn thì bây giờ nàng dám xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất cả, mười phần thì nàng không dám nhận nhưng tám, chín phần thì nàng dám vỗ ngực tự tin.
Vậy thì công pháp hắn nói hắn đưa cho nàng hắn có được là từ đâu, thêm nữa có một điểm nàng nghi ngờ từ khi phụ mẫu hắn mất dường như hắn biến thành một người khác vậy từ một đứa trẻ hồn nhiên trở thành một người trưởng thành trầm ổn, khó đoán.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ nàng vẫn không tìm được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể kết luận là trong chuyến đi lịch luyện có thể hắn đã đạt được cơ duyên gì đó, đồng thời có được cả công pháp và thần đan, còn về sự thay đổi của hắn nàng có thể đoán là do cái chết của cha mẹ từ đó hắn trở nên trầm ổn hơn.
Đây là kết luận mà nàng thấy hợp lý nhất vì không nói đến công pháp tại vì nàng chưa nhìn thấy, chỉ nói riêng viên đan dược mà hắn đưa cho nàng kia thôi giá trị của nó cũng phải ở trên trời rồi, với gia sản của hắn thậm chí là kể cả bố mẹ hắn còn sống dù có bán thân đi cũng không đủ mua một nửa viên đan dược đừng nói là cả viên như thế.
Một nửa viên đan dược mà có thể biến một người phàm tu luyện thành một vị kim đan cảnh cao thủ, mà không phải sơ kỳ mà là trung kỳ, kim đan cảnh trung kỳ vậy thì nó phải trân quý thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nếu mà bị lộ ra thì với độ trân quý của viên đan dược nói riêng thôi thậm chí là một tông môn lớn như Ngự Lang tông khi biết tin cũng phải thèm thuồng, vì một nửa viên là đã có thể tạo ra một vị kim đan trung kỳ rồi, kim đan trung kỳ là ai, ở những tông môn lớn như Ngự Lang tông chỉ cần đạt đến kim đan cảnh thôi là có thể làm được chức vụ trưởng lão rồi, còn ở các tông môn nhỏ chỉ cần đạt đến kim đan cảnh thôi cũng là nhất tông chi chủ, tông chủ một tông rồi.
Trung bình cứ một nghìn vị trúc cơ đỉnh phong thì sẽ có một trăm vị tấn thăng lên kim đan sơ kỳ và cứ một trăm vị kim đan sơ kỳ sẽ có mười vị tấn thăng lên kim đan trung kỳ, chỉ cần nói đến đây thôi cũng có thể hiểu được độ trân quý và giá trị của viên đan dược này rồi, kim đan cảnh thì đi đâu cũng được trào đón mà một nửa viên đan dược này đã có thể biến một người phàm trở thành một vị kim đan cảnh trung kỳ rồi.
Đan dược chân quý là thế nhưng cổ nhân có câu thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, kẻ thường dân thì vốn không có tội, nhưng chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Con người mà, bản tính thường có chút đố kỵ, ngọc sáng trong đêm tối thì dễ bị nhiều người nhắm tới, có bảo vật mà không có thân phận bảo vệ thì dễ rước họa vào thân.
Biết điều gì nên nói, biết điều gì không nên nói bởi vì đôi khi nói nhiều quá ắt sẽ mắc phải lỗi lầm mà rước họa vào thân.
“Công tử ta vào được không.
”
“Ừm ngươi vào đi sách cũng viết xong rồi.
”
Cẩn Y bước vào phòng sau đó Minh Triết đưa cho