Chỉ là trong lưu bút hầu như không có gì để tìm hiểu, ngoại trừ thông tin cá nhân cơ bản nhất, những thứ khác đều trống trơn.
Không có sở thích cá nhân nào.
Điều này làm Dịch Sơ Ngữ cảm thấy hao tâm tổn trí vô ích.
Về ký ức thời cấp ba, Dịch Sơ Ngữ có lẽ chỉ nhớ rõ nhất sự kiện của năm nhất, còn lại hai năm cuối cao trung cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Những ngày đó giống như một dòng chảy cuồn cuộn trong ký ức, không thể nhìn rõ, không thể nắm bắt được.
Dịch Sơ Ngữ duỗi ngón tay cái vuốt nhẹ trên chữ viết của Tiêu Sở Ngôn.
Nét chữ của anh vừa như rồng bay phượng múa, vừa bình tĩnh vững vàng giống như tính cách của chủ nhân.
Chữ viết của anh, chung quy lại, là vô cùng có thần.
Sửng sốt một hồi, Dịch Sơ Ngữ mới định thần lại, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, ráng chiều nhiễm đỏ sắc trời như một trái cà chua chín rục.
Cũng không còn sớm nhưng cô vẫn chưa thấy đói nên không vội làm bữa tối.
Đột nhiên, Dịch Sơ Ngữ nhớ ra có một chuyện rất quan trọng.
Hôm nay cô chưa cập nhật chương mới.
Đóng lại lưu bút, Dịch Sơ Ngữ đi tới bật máy tính lên và bắt đầu viết.
Cô không muốn thất hứa với độc giả, có lẽ từ giờ cô nên chăm chỉ viết, để dành sẵn mười vạn chữ bản thảo để đăng dần, ngộ nhỡ cuộc sống thường ngày có biến động cũng sẽ không làm cô chật vật.
Qua gần hai giờ, Dịch Sơ Ngữ rốt cục viết xong chương mới nhất, liền gửi đi.
Dịch Sơ Ngữ vươn vai, đứng dậy vận động cơ bắp.
Do quanh năm ngồi trước máy tính và đánh máy nên đôi khi ngón tay của cô bị đau nhức, hai vai cũng mỏi nhừ.
Đây là bệnh nghề nghiệp.
Nhưng Dịch Sơ Ngữ cũng không cảm thấy phiền, đây nên được coi là một gánh nặng ngọt ngào.
Tập thể dục xong, Dịch Sơ Ngữ ra ban công thu dọn quần áo chuẩn bị đi tắm, điện thoại trên bàn cà phê vang lên.
Cô liếc nhìn, đó là một số điện thoại lạ.
Đầu ngón tay lướt qua màn hình, Dịch Sơ Ngữ cầm lên.
"Xin chào?"
Bên kia là giọng của một người đàn ông trung niên.
"Xin hỏi, cô có phải là Dịch Sơ Ngữ?"
"Là tôi."
"Tôi là đạo diễn của phim Ôm Lấy Anh.
Tháng sau bộ phim sẽ được công chiếu.
Tôi đã gửi vé mời đến phòng làm việc của cô.
Cám ơn cô vì đã viết ra một câu chuyện động lòng người như vậy."
Sau vài câu trò chuyện, Dịch Sơ Ngữ cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại, Dịch Sơ Ngữ cười đắc ý.
Đây là cuốn tiểu thuyết thứ hai cô viết, không ngờ lại được dựng thành phim.
Dịch Sơ Ngữ rất vui.
Một nhà văn mạng có tác phẩm được chuyển thể thành phim điện ảnh, đây là việc hiếm thấy trong giới, chưa kể việc cô trong giới chỉ mới vài năm, tác phẩm kia là cuốn sách thứ hai cô xuất bản.
Dịch Sơ Ngữ đứng ở phòng khách ngẩn người một hồi rồi mới đi tắm.
Gần đây, Dịch Sơ Ngữ không chỉ bận rộn với công việc, mà còn cố gắng tìm kế hoạch theo đuổi Tiêu Sở Ngôn.
Cuộc sống bình thường và vô vị ngày xưa nay trở nên sinh động và thú vị.
Dịch Sơ Ngữ đã viết xong, chuẩn bị nguyên liệu học cách làm bánh trứng.
Dư Huy gọi đến.
Dịch Sơ Ngữ nhấc máy.
"Xin chào"
Giọng Dư Huy ấm áp như suối nuớc nóng: "Sơ Ngữ, chuyện lần trước anh nói với em, em đã nghĩ xong chưa?"
Dịch Sơ Ngữ không thấy lạ khi nghe được mục đích cuộc gọi của Dư Huy.
"Dư Huy, em thực sự xin lỗi."
Người bên kia cười: "Được rồi, em đã nói như vậy, tạm thời chúng ta hãy cứ giữ mối quan hệ bạn bè."
Nghe lời anh ta nói, Dịch Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Dư Huy không vui, cũng không muốn làm mích lòng đối phương, nhưng từ khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện, cô liền cảm thấy mình phải dứt khoát hơn trong mối quan hệ này.
Trước khi gặp lại Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, mọi việc nhàn nhạt trôi qua, dù có ở cùng ai thì cũng đều như nhau.
Nhưng sau khi gặp anh, mọi thứ bắt đầu biến đổi.
Cảm giác này ngày càng mạnh mẽ hơn mỗi khi cô gặp anh.
"Cảm ơn anh."
"Sơ Ngữ, em đang gặp gỡ ai đó đúng không?"
Vừa nghe thấy, Dịch Sơ Ngữ liền lộ vẻ ngượng ngùng.
Cô không trả lời.
Dư Huy phiền muộn thở dài, chào hỏi thêm vài câu rồi cúp máy.
Dịch Sơ Ngữ bắt đầu nghiên cứu cách làm bánh trứng, vốn dĩ cô muốn học cách làm bánh bông lan nhỏ nhưng tìm hiểu kỹ trên mạng thì thấy rằng bánh trứng là dễ nhất.
Tất nhiên, người mới như cô thì nên chọn những thứ dễ làm.
Đọc xong hướng dẫn, Dịch Sơ Ngữ bắt tay vào bếp.
Sau hơn nửa giờ, chiếc bánh trứng hoàn hảo ra lò, tỏa hương thơm phức.
Dịch Sơ Ngữ nghiêng người ngửi, màu sắc lẫn hương vị đều hoàn hảo, rất thành công.
Ăn qua loa bữa trưa, Dịch Sơ Ngữ cất bánh trứng vào hộp nhỏ, bỏ vào chiếc túi màu xanh.
Hộp và túi đựng bánh trứng được cô lựa chọn kỹ lưỡng, trông rất tinh tế, giống như mua ở tiệm bánh vậy.
Dịch Sơ Ngữ thay quần áo, trang điểm đơn giản, chuẩn bị xong mọi thứ rồi lên đường đến đồn cảnh sát.
Cô học theo chỉ dẫn của cư dân mạng, con đường nhanh nhất đến được trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, vì vậy cô ăn mặc gọn gàng, quyết tâm đi chinh phục dạ dày của sếp Tiêu.
Dịch Sơ Ngữ cố ý chọn thời điểm buổi trưa, lúc này mọi người vừa ăn cơm xong, hy vọng sẽ không bị cô làm phiền.
Nắng ấm êm dịu, những đám mây mỏng lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh, tự tại và không vướng bận.
Dịch Sơ Ngữ ngồi ở cuối xe, nhìn dãy ghế trống trơn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái.
Không lâu sau, xe dừng gần đồn cảnh sát.
Bởi vì là giờ nghỉ, không có ai ra vào đồn cảnh sát trong khoảng thời gian này, càng lộ ra vẻ yên tĩnh trang nghiêm.
Dịch Sơ Ngữ bước vào, một người đàn ông mặc đồng phục nhìn thấy cô liền hỏi: