Tiêu Sở Ngôn dừng tay, mắt vẫn dán vào những trang giấy dày đặc chữ, nhưng suy nghĩ lại trôi vẩn vơ ngoài tầm kiểm soát.
Môi anh khẽ hé mở: "Không hứng thú."
Nghe thấy ba chữ này, sự hưng phấn của Dịch Sơ Ngữ tan rã, nụ cười nơi khóe miệng nhạt đi.
Nghĩ kỹ lại, đúng rồi, Tiêu đội trưởng khí thế như thế nào có thể đi xem loại phim thanh xuân vườn trường.
Nếu là loại phim khoa học hay hành động thì còn có khả năng.
Dịch Sơ Ngữ thất vọng thở dài.
Văn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, ngoại trừ tiếng lật giấy và tiếng thở đều đều.
Vì đội trưởng có việc phải làm, cô lở lại lâu hơn cũng không tiện.
Khi Dịch Sơ Ngữ định lên tiếng, Tiêu Sở Ngôn đột nhiên đứng lên, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Anh bước đến bàn cà phê, cầm chiếc ấm ra chiều muốn đi nấu nước nóng.
Không muốn làm phiền anh, Dịch Sơ Ngữ nói: "Không có chuyện gì, tôi về đây."
Quay lưng về phía cô, Tiêu Sở Ngôn dùng sức cầm bình nước, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.
Dịch Sơ Ngữ còn không kịp chờ câu trả lời, liền nói lời từ biệt, xoay người rời khỏi văn phòng.
Tiêu Sở Ngôn nhìn lại, thấy bóng dáng của cô, đặt ấm nước trên tay xuống, đi về phía cửa.
Còn chưa kịp đi ra ngoài thì đã nghe thấy một cảnh sát nhỏ đi qua bên ngoài túm lấy một cảnh sát nhỏ khác, hỏi: "Anh, người phụ nữ xinh đẹp đó là ai vậy?"
"Cô ấy là người theo đuổi đội trưởng Tiêu."
"Không phải chứ, em tưởng đội trưởng sẽ thích những cô gái quyến rũ, không ngờ gu của sếp Tiêu lại là bộ dáng nữ sinh ngoan ngoãn."
Một cảnh sát nhỏ khác cuộn tài liệu trong tay thành hình trụ, gõ vào người cậu ta, nói: "Cậu có lỗ tai không, tôi nói là cô ấy theo đuổi đội trưởng, không có nói là đội trưởng thích cô ấy.
"
Nghe bọn họ đối thoại từng chữ một, Tiêu Sở Ngôn nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, môi mỏng mím chặt.
Dịch Sơ Ngữ bước ra khỏi đồn cảnh sát, chậm rãi đi đến trạm xe buýt, trước khi đến đây cô còn thầm khen bản thân mình có dũng khí, giờ mới cảm thấy mất mặt.
Đương nhiên, theo đuổi người ta phải biết rõ sở thích của họ, biết người mặt lạnh như đội trưởng nhất định không thích mấy tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường trẻ trung đó mà cô còn mặt dày đi mời, hẳn là phải nhận thất bại.
Thở dài một tiếng, Dịch Sơ Ngữ đang chuẩn bị lên xe thì điện thoại trong túi vang lên.
Dịch Sơ Ngữ ra sau xe ngồi xuống.
"Mẹ, mẹ đang tìm con ạ?"
"Sơ Ngữ, gần đây con cùng Dư Huy thế nào? Có tiến triển gì không?"
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ lỡ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi đông cứng lại, sau một lúc do dự, cô nói thật: "Mẹ, con và anh ấy không thể nào đâu."
Hơi thở Tưởng Di đình trệ một hồi, mới chậm rãi lên tiếng: "Sao vậy? Lúc trước không phải còn tốt sao?"
"Con nghĩ làm bạn thì tốt hơn.
Mẹ yên tâm, chuyện của con, con tự có dự định."
Tưởng Di thở dài, con gái mình sống khép kín như nào, bà làm mẹ hẳn là rõ nhất.
"Sơ Ngữ, con ở tuổi này rồi, cũng nên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai."
"Con biết mà mẹ."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Tưởng Di phàn nàn rằng Dịch Sơ Ngữ không về nhà vào ngày Quốc khánh.
Dịch Sơ Ngữ dự định sẽ về nhà vào tháng sau, sau khi cuốn tiểu thuyết này hoàn thành, cô sẽ tự thưởng cho mình kỳ nghỉ dài ngày.
Sau vài câu giải thích đơn giản, Tưởng Di cúp điện thoại.
Về đến nhà, Dịch Sơ Ngữ lười biếng nằm trên sô pha, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Theo đuổi một người chính là một môn học, đặc biệt với người như Tiêu Sở Ngôn thì càng phải học.
Viết nhiều tiểu thuyết cũng không bằng bản thân trải qua thực tiễn.
Vì bị Tiêu Sở Ngôn từ chối, Dịch Sơ Ngữ đã thất thần suốt hai ngày qua, chỉ có thể chuyên tâm viết lách để quên đi thực tại.
Đường dài như vậy, không biết đến bao giờ cô mới đuổi kịp đội trưởng, đạt được sự ưu tú như sếp Tiêu.
Dịch Sơ Ngôn ở nhà suy tư hai ngày, hắn hai ngày không quấy rầy Tiêu Sở Ngôn, dành phần lớn thời gian viết tiểu thuyết.
Tất cả các công việc đều được hoàn thành vào buổi sáng, Dịch Sơ Ngữ đang định đi mua sắm.
Đi dạo một vòng, cô lại đi ngang qua đồn cảnh sát.
Dịch Sơ Ngữ đã hai ngày không gặp sếp Tiêu, đột nhiên muốn đi vào, hiện tại đã gần đến buổi chiều tan sở, cô nên chờ thêm một lát để không làm phiền công việc của anh.
Với suy nghĩ này trong đầu, Dịch Sơ Ngữ nhìn xung quanh một lượt, trong lòng có chút chờ mong.
Đi dọc hành lang vắng lặng, bước chân cũng lặng lẽ.
Trước khi đến gần phòng làm việc của Tiêu Sở Ngôn, mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mạnh mẽ và uy lực.
Vừa đi tới cửa phòng làm việc, Dịch Sơ Ngữ liền nhìn thấy một phòng chứa đầy người, có người mặc cảnh phục, có người không, xuyên qua cánh cửa đóng chặt, tất cả đều xếp hàng, đứng yên chờ Tiêu Sở Ngôn lên tiếng.
Có lẽ họ có nhiệm vụ quan trọng cần giải quyết,
Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy nên né tránh, chuẩn bị xoay người cất bước đi ra ngoài.
Tiêu Sở Ngôn khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng lưng, nghiêm nghị nói: "Thời gian vừa rồi công việc quá vất vả, hiện giờ mọi người có thể thả lỏng."
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ cười thầm, thân thể khẽ run lên, người đội trưởng này vẫn rất ân cần với cấp dưới.
Dịch Sơ Ngữ chống tay lên khung cửa, thò đầu ra quan sát Tiêu Sở Ngôn, rất muốn xem phong thái của đội trưởng hiện tại.
Đôi mắt cô linh động nhìn theo từng cử động của Tiêu Sở Ngôn, nghe anh nói tiếp.
"Thứ hai tới, chị dâu các cậu có phim mới ra mắt.
Ai có đối tượng