Dịch Sơ Ngữ cảm giác được có gì đó không ổn, nghiêng người về phía trước nhìn anh: "Làm sao vậy? Có phải là quá nhanh không?"
Nếu Tiêu Sở Ngôn muốn từ chối cũng là điều hợp lý, bọn họ đã lâu không gặp, hai người cũng phải mất một thời gian mới có thể thông hiểu nhau, thêm nữa Tiêu Sở Ngôn có một công việc khá đặc biệt, chưa chắc đã có thời gian rảnh để đón tiếp bố mẹ cô.
Dịch Sơ Ngữ bắt đầu do dự không biết nên thuyết phục Tưởng Di như thế nào, có chút thất thần.
Đột nhiên sếp Tiêu đứng thẳng lưng, nhìn vào cô: "Khi nào?"
Dịch Sơ Ngữ không quay đầu lại: "Ừm?"
"Khi nào thì ba mẹ em đến, để anh còn chuẩn bị trước.
"
Dịch Sơ Ngữ giải thích sơ qua kế hoạch của ba mẹ cô.
Vì anh không từ chối nên cô cũng hy vọng anh gặp người lớn nhà cô một lần cho họ yên tâm.
Sếp Tiêu không biểu cảm gì, gật đầu chứng tỏ anh đã hiểu.
Dịch Sơ Ngữ cho tất cả quần áo bẩn vào máy giặt.
Tiêu Sở Ngôn vốn là người cẩn thận, quần áo của anh luôn sạch sẽ chỉn chu không một nếp nhăn, nhưng không ngờ anh cũng không ngại khi cô bỏ quần áo của hai người giặt chung.
***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Dịch Sơ Ngữ ngồi vào bên cạnh Tiêu Sở Ngôn, dựa vào cánh tay anh, duỗi chân, đọc sách.
Hai người đang ngồi trong phòng khách đọc sách, Tiêu Sở Ngôn đang đọc sách điều tra tội phạm, Dịch Sơ Ngữ đang đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm do chính cô viết để chuẩn bị tư liệu cho tác phẩm tiếp theo.
Hơn nửa giờ sau, máy giặt trong phòng tắm phát ra tiếng bíp bíp.
Dịch Sơ Ngữ để sách trên tay xuống, vào phòng tắm lấy quần áo sạch ra.
Hai người từ đầu đã thoả thuận, Tiêu Sở Ngôn sẽ nấu ăn, Dịch Sơ Ngữ sẽ giặt quần áo.
Cầm một chậu quần áo, Dịch Sơ Ngữ mở cửa đi đến ban công, kéo sào định phơi tất cả lên.
Đây là cách thức mà cô đã tìm hiểu mấy ngày vừa qua, tuy là nhanh nhưng hơi mất sức.
Thật không may, móc áo lại móc vào một cái áo sơ-mi của sếp Tiêu.
Dịch Sơ Ngữ thò tay định lấy cái móc ra khỏi quần áo, dùng lực quá mạnh, cổ áo sơ mi đen của Tiêu Sở Ngôn tạo ra những nếp gấp nhăn nhúm.
Một bóng đen bao phủ Dịch Sơ Ngữ, trong nháy mắt chiếc áo sơ mi rơi xuống, trực tiếp phủ lên người cô.
Dịch Sơ Ngữ ngửi thấy thoang thoảng mùi nước giặt trên áo.
Bên kia bờ sông, những ngôi nhà cao tầng sáng lên rực rỡ.
Âm thanh vui đùa của lũ trẻ ở tầng dưới theo gió bay đến.
Dịch Sơ Ngữ định cúi người nhặt cái móc áo vừa đánh rơi thì một bàn tay xuất hiện thay cô nhặt lên.
Tiêu Sở Ngôn đứng ngược ánh sáng nên cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.
Dịch Sơ Ngữ nghe giọng anh hoà trong tiếng gió: "Em đúng là có năng lực.
"
Dịch Sơ Ngữ che giấu sự ngượng ngùng, quay lưng về phía anh, nắm lấy chiếc móc quần áo trên tay anh, định giải quyết công việc còn dang dở.
Nhưng ông trời không thuận theo ý cô, chiếc áo mắt kẹt vào móc.
Tiêu Sở Ngôn đứng ở phía sau nắm lấy tay của cô, dùng bàn tay rộng nhẹ nhàng gỡ chiếc áo ra khỏi móc.
Dịch Sơ Ngữ có chút khó chịu: "Hôm trước em vẫn còn làm được.
"
"Anh biết mà.
"
Nghe cũng không giống như là lời khen.
Dịch Sơ Ngữ mặc kệ anh, nhét hết quần áo khô vào trong ngực Tiêu Sở Ngôn, tiếp tục phơi quần áo mới giặt.
***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***
Sau khi phơi xong quần áo, Dịch Sơ Ngữ đi vào trong nhà.
Tiêu Sở Ngôn đã gấp quần áo ngay ngắn gọn gàng theo tiêu chuẩn quân đội.
Đặt lại chậu quần áo vào phòng tắm, Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi ra ngoài, khi đến gần ghế sô pha, cô ngạc nhiên thấy quần lót của mình cũng đã bị người nào đó gấp bỏ lên trên quần áo.
Vừa rồi tầm nhìn bị chặn lại không nhìn thấy, nhưng bây giờ, hai tròng mắt của Dịch Sơ Ngữ sắp rớt ra rồi.
Bộ đồ ngủ màu hồng được xếp chồng lên nhau, bên trên là quần lót màu hồng dâu và một chiếc quần lót màu đen, trông thật sự khó tả!
Dịch Sơ Ngữ vội vàng ôm đống quần áo vào lòng, khô khốc nói: "Cảm ơn.
"
Tiêu Sở Ngôn đang nhàn nhã đọc sách, bình tĩnh nói: "Ừ.
"
Cô bước nhanh vào phòng ngủ, xuyên qua khe hở lộ ra một bên mắt, cô nhìn sếp Tiêu một lúc mới đóng hẳn cửa phòng.
Thời điểm Tiêu Sở Ngôn ý thức cửa đã đóng hẳn lại, đôi mắt anh nhấc lên khỏi những dòng chữ dày đặc.
Toàn bộ ngôi nhà được phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp,.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu nâu, hồi lâu không định thần lại được, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngày hôm sau, Dịch Sơ Ngữ dậy rất muộn, Tiêu Sở Ngôn đã đến đồn cảnh sát, trong phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Dịch Sơ Ngữ lấy đồ ăn cho vào lò vi sóng hâm nóng, ăn sáng xong cô đi chuẩn bị một ít bánh ngọt.
Bận bịu trong bếp hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng cho ra thành phẩm.
Dịch Sơ Ngữ đặt lên bàn ăn, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Sau khi bánh trứng nguội, cô gói một ít mang đến đồn cảnh sát cho sếp Tiêu uống trà chiều.
Trên bàn cà phê trong phòng khách là cuốn sách Tiêu Sở Ngôn đã đọc tối qua.
Cửa sổ kính không đóng hết, có một khe hở nhỏ trên cửa, cuốn sách được đặt thản nhiên trên bàn cà phê đã lật đến trang giữa, gió mùa đông xào xạc thổi từng trang một, âm thanh đánh động không gian tĩnh mịch của ngôi nhà.
Dịch Sơ Ngữ đi tới, đóng sách lại, nhìn về phía cửa phòng Tiêu Sở Ngôn.
Bị hồn ma mê hoặc, cô cầm cuốn sách nặng nề và bước tới trước cửa phòng anh.
Cô chưa bao giờ vào phòng đội trưởng, ngoại trừ việc lần trước mở cửa phòng Tiêu Sở Ngôn mà không gõ vì quá phấn khích.
Theo trí nhớ, phòng của Tiêu Sở Ngôn có phong cách giống hệt tính cách của anh, khăn trải giường màu đen, rèm cửa màu xám, mọi thứ sắp xếp có trật tự, phù hợp với tính cách đòi hỏi sự hoàn mỹ của anh.
Dịch Sơ Ngữ đứng ở trước cửa, nắm lấy tay nắm, có chút lưỡng lự, dù sao xông vào phòng người khác cũng không tốt, nhưng mà, bọn họ hiện tại đã là bạn trai, bạn gái.
Hơn nữa, cô đã từng có tiền sử đột ngột xông vào phòng anh rồi.
Cô đẩy cửa bước vào, tầm mắt tối sầm lại, không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột