Nghe được lời nói trầm thấp mà vững vàng của anh, Dịch Sơ Ngữ không còn sợ hãi nữa, nhưng nhịp tim lại trở nên rối loạn.
Hai người ôm nhau một lúc.
Dịch Sơ Ngữ có cảm giác mệt mỏi, tựa vào lồng ngực, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lần này, cô không còn gặp ác mộng, ngược lại ngủ rất an ổn.
Sau một giấc ngủ dài, Dịch Sơ Ngữ trở mình, đưa tay ôm lấy cái gối bên cạnh.
Ý thức từ từ hồi phục.
Cô mở mắt ra nhìn vào khoảng không đối diện, Tiêu Sở Ngôn đã đi làm từ sớm.
Dịch Sơ Ngữ lười biếng sờ sờ nơi Tiêu Sở Ngôn ngủ tối hôm qua, nhiệt độ cơ thể không còn sót lại chút nào, có chút lạnh lẽo.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô bật cười thành tiếng.
Nằm trên giường một lúc lâu, Dịch Sơ Ngữ mới chậm rãi đứng dậy.
Đi ra khỏi phòng khách nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần mười giờ.
Không ngờ cô đã ngủ lâu như vậy, toàn thân cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Liên tiếp trong hai ngày, Tiêu Sở Ngôn ngày nào cũng nấu canh xương heo hoặc canh cá đậu phụ.
Đầu bếp Tiếu không nói gì, nhưng Dịch Sơ Ngữ lại rất rõ ràng, đội trưởng là đang bồi dưỡng cho cô.
Dịch Sơ Ngữ uống xong một bát canh cá đậu phụ, lấy khăn giấy lau miệng, không tự chủ được ợ lên một tiếng, ngượng ngùng cười khan.
Nếu là trước đây, cô sẽ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhưng hiện tại thì không.
Tiêu Sở Ngôn múc cho cô một chén khác.
Dịch Sơ Ngữ nhếch môi, nói thật: "Em ăn no rồi."
"Vào nhà vệ sinh một lần là tiêu hết."
"Em mới ợ hơi."
Tiêu Sở Ngôn cũng bưng lên cho mình một chén: "Anh nghe mà."
Dịch Sơ Ngữ cam chịu nuốt xuống một chén canh nữa, sờ bụng: "Gần đây em uống rất nhiều canh."
"Tẩm bổ để xem em có cao thêm chút nào không." Tiêu Sở Ngôn cười nói.
Dịch Sơ Ngữ không nhịn được cười, cô năm nay đã 24 tuổi rồi, ở tuổi này làm gì còn cao thêm nữa.
Tuy nhiên, vẫn có thể cao thêm được, khi còn học đại học, cô nghe bạn cùng phòng kể rằng mẹ cô ấy đã cao thêm vài cm sau khi sinh cô ấy.
"Ở tuổi này sao có thể cao thêm được, nhưng em nghe nói sau khi sinh con có khả năng cao thêm một chút." Dịch Sơ Ngữ tự nhủ.
Tiêu Sở Ngôn đặt chén xuống, nheo mắt nhìn cô: "Em đang ám chỉ với anh à?"
Dịch Sơ Ngữ sững người, sắc mặt đỏ bừng, cô chỉ là vô tư đề cập, tuyẹt đối không có ý tứ gì.
Cô không dám quay đầu nhìn anh: "Không có."
Nói rồi bê chén đũa vào bếp.
Sau bữa tối, Dịch Sơ Ngữ đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhưng bị Tiêu Sở Ngôn ở phía sau ngăn lại.
"Ừm?"
Vẻ mặt Tiêu Sở Ngôn như thường, không có một tia không thích hợp, giống như đang bàn chuyện công tác, thận trọng và nghiêm túc: "Đêm nay có cần anh qua ngủ với em không?"
Tuy rằng lời nói đã dứt, nhưng trong phòng khách dường như có tiếng vang.
Dịch Sơ Ngữ gượng cười, xấu hổ lắc đầu, khẽ nói "ngủ ngon" rồi trốn vào phòng ngủ.
Cô dựa lưng vào cửa, đỏ mặt, cắn cắn môi dưới: "Người đàn ông này còn có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy..."
Dịch Sơ Ngữ ậm ừ, bước nhanh đến bên giường, nhếch miệng cười.
Tưởng Di và Dịch Quốc Phong trước khi khởi hành đã gọi điện cho Sơ Ngữ.
Tiêu Sở Ngôn biết trước bố mẹ cô tới nên đã xin nghỉ phép sớm hơn một ngày, cùng Dịch Sơ Ngữ đi đón họ ở ga đường sắt cao tốc.
Để không làm họ bất ngờ, Dịch Sơ Ngữ nói qua với Tưởng Di rằng cô đang sống chung với Tiêu Sở Ngôn.
Tưởng Di hoảng sợ đến mức suýt rơi mất điện thoại ngay tại chỗ.
Không tức giận, nhưng bị sốc.
Bà biết chính xác tính khí của con gái mình là như thế nào, cô luôn thuộc dạng người chậm chạp và bị động.
Dựa theo tính toán của bà, cả hai đã sống chung khi mới qua lại được ba tháng.
Dịch Sơ Ngữ kiên nhẫn giải thích với bà rằng hiệu suất an ninh của tiểu khu trước đây tương đối thấp, ở chung có nhiều điều thuận tiện, nhất là mỗi ngày còn có người nấu cho cô ăn.
Dịch Sơ Ngữ ngồi ở ghế lái phụ, có chút lo lắng.
Cô không phải Tiêu Sở Ngôn, vậy mà lại cảm thấy khẩn trương khi sắp gặp lại ba mẹ ruột của mình.
Dịch Sơ Ngữ nhìn Tiêu Sở Ngôn đẩy cửa tài xế, đi một vòng từ đầu xe qua giúp cô mở cửa.
Cô tò mò hỏi: "Anh có căng thẳng không?"
Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt lãnh đạm: "Sao phải căng thẳng."
"..."
Tốt, sếp Tiêu nhà cô từng trấn áp biết bao nhiêu tội phạm, sao có thể biết sợ.
Hai người họ đợi ở lối ra của ga tàu cao tốc.
Người đi bộ ở ga tàu cao tốc ra vào hối hả.
Điện thoại trong tay Dịch Sơ Ngữ vang lên.
"Mẹ, mẹ đến rồi à?"
"Ba mẹ đang đi đến lối ra phía đông."
"Bọn con cũng đang ở lối ra phía đông.
Khi ba mẹ đi ra thì nhìn sang phía bên phải, bọn con ở ngay đó."
Hai phút sau, Dịch Sơ Ngữ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi ra.
Cô vẫy tay với họ.
Dịch Quốc Phong đang kéo một chiếc vali nhỏ màu đen, Tưởng Di không cầm theo thứ gì, bước nhanh tới, nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ liền mỉm cười.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn phía sau, nụ cười của Tưởng Di liền đông cứng lại.
Dịch Sơ Ngữ không để ý đến vẻ mặt của ba mẹ, giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là bạn trai của con, Tiêu Sở Ngôn."
Tưởng Di sững sờ, Dịch Quốc Phong cũng không lên tiếng, hai người đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.
Dịch Sơ Ngữ nhíu mày: "Ba mẹ, sao vậy ạ?"
Tưởng Di lập tức thu lại nụ cười, gật đầu với Tiêu Sở Ngôn.
Đứng thẳng người, Tiêu Sở Ngôn lịch sự mỉm cười, khẽ gật đầu: "Chú, dì, xin chào, con là Tiêu Sở Ngôn, bạn trai của Sơ Ngữ."
Dịch Quốc Phong bắt tay Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn cầm lấy vali của Dịch Quốc Phong, dẫn họ về phía xe.
Tưởng Di kéo tay Dịch Sơ Ngữ, chậm rãi nhỏ giọng hỏi: "Sơ Ngữ, làm sao con gặp được cậu ta?"
Dịch Sơ Ngữ không nói cho Tưởng Di biết cô có liên quan đến vụ án, chỉ nói rằng họ tình cờ gặp nhau ở thành phố này, đồng thời nói cho Tưởng Di biết Tiêu Sở Ngôn là bạn học cấp ba của cô.
Tưởng Di hỏi thêm mấy câu, Dịch Sơ Ngữ lần lượt trả lời.
Đi đến bên cạnh xe của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ vô thức mở ghế phụ, nhưng lại bị Tưởng Di kéo vào ghế sau.
Gia đình ba người ngồi ở ghế sau, chỉ có Tiêu Sở Ngôn ngồi ở ghế lái.
Thái độ của Tưởng Di đối với Tiêu Sở Ngôn làm Dịch Sơ Ngữ không hài lòng.
Bà có vẻ không vừa mắt với Tiêu Sở Ngôn.
Để tiếp đãi bố mẹ cô, sáng nay hai người đi chợ từ rất sớm.
Tiếng TV trong phòng khách hơi lớn, là một bộ phim truyền hình về tình cảm gia đình.
Người con rể trong vở kịch không được lòng bố mẹ vợ, đang cố gắng hết sức để lấy lòng hai người.
Dịch Sơ Ngữ xem bộ phim này, cảm thấy rất hợp tình hợp cảnh.
Tưởng Di ngồi ở bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, liếc mắt nhìn phòng bếp, hỏi: "Con nói hai đứa là bạn học cấp ba? Vậy cậu ta có kể gì cho con không?"
Câu hỏi không thể trả lời, Dịch Sơ Ngữ bối rối.
"Mẹ, mẹ đang giấu con chuyện gì sao?" Dịch Sơ Ngữ nghiêm túc nhìn mẹ mình.
Tưởng Di lắc đầu: "Không, mẹ chỉ hỏi thôi."
Nói xong, bà thở dài: "Mẹ chỉ sợ cậu ta nói với con về Mạnh Viên, sẽ mang lại những ký ức xấu cho con."
Dịch Sơ Ngữ chợt hiểu được những băn khoăn của Tưởng Di.
"Mẹ, anh ấy không nhắc đến Mạnh Viên với con, mà con cũng không sao, con không giống trước đây,